THẠCH TRỤ HUYẾT - Trang 245

Mùa ngỡ ngàng nhìn Dính. Bà xúc động nói với người bạn gái thân

thiết những lời đẫm nước mắt:

- Sao Dính nhận ra tôi? Còn ai nhận ra tôi nữa không? Mà Dính không

phải xin tha tội chết cho Chứ Đa đâu. Nó làm nhiều điều ác thì bị xử treo
cột đá là đúng rồi!

Miệng nói vậy nhưng bụng Mùa nghĩ khác. Tình mẹ con, tình cốt nhục

xui khiến Mùa nghĩ ngược lại điều mình nói. Trong thâm tâm Mùa rất
muốn dân bản và Nỏ Pó tha chết cho Chứ Đa, đứa con trai duy nhất của
mình.

Dính nói nhỏ với Mùa:

- Không có ai nhận ra Mùa đâu. Chỉ có tôi nhận ra đôi mắt của Mùa

thôi. Thằng Chứ Đa đúng là đáng tội chết, nhưng Mùa chỉ có mỗi mình nó.
Đã lâu lắm rồi hai mẹ con Mùa chưa được gặp lại nhau. Nếu nó chết thì
Mùa có sống nổi không?

Mùa gật đầu, cất giọng nghẹn ngào:

- Dính nói đúng. Nhưng tôi chỉ lo bà con dân bản vì căm hận thằng

Chứ Đa quá cứ đòi tộc trưởng phải treo nó lên cột đá thì sao? Lúc ấy liệu
Dính có xin tha cho nó được không? Trời ơi! Tôi biết làm sao đây?

Thào Mỷ đến bên mẹ Mùa từ lúc bà đang nói chuyện với bà Dính. Chị

ôm lấy mẹ chồng khóc thút thít. Trong thâm tâm, mặc dù không còn tình
cảm chồng vợ với Chứ Đa nhưng Thảo Mỷ vẫn rất thương yêu bà Mùa. Bởi
mồ côi mẹ từ nhỏ Thào Mỷ luôn cảm thấy thiếu thốn tình cảm của người
mẹ. Chị luôn mong mỏi được ở gần Mùa, nhận được sự chăm sóc, chở che
của mẹ chồng ngay từ khi về làm vợ Chứ Đa. Chỉ tiếc là lúc ấy mẹ Mùa
không có ở nhà. Bây giờ mẹ về thì Chứ Đa lại đang bị xử tội. Trên đời này
còn có nỗi đau nào hơn thế? - Thào Mỷ tự nói với lòng mình. Chị ước sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.