động viên các fan hâm mộ. Có thể hiệu quả không tốt mấy, dù sao mọi
người vẫn muốn thấy ảnh chụp của Lâm Tân để xác định chấn thương mà”
Đây đúng là làm khó, gương mặt của Lâm Tân như thế… Không phải
là không thể post, mà là post lên thì hiệu quả cũng chưa chắc tốt, có lúc có
thể nhận được sự đồng cảm nhưng cũng có khả năng sẽ mất fan. Mà trong
tay chị Như vẫn còn mấy nghệ nhân nữa, tuy nói là không nổi bằng Lâm
Tân nhưng cũng không ít người nổi tiếng, chuyện phải quan tâm cũng
không ít, cô không thể chỉ quan tâm mỗi mình Lâm Tân được.
“Tổng giám đốc Du nói thế nào? Có đi thăm Lâm Tân không?” Quý
Sâm hỏi thêm. Lúc này là lúc Lâm Tân cần được quan tâm nhất, nếu tổng
giám đốc Du chịu để ý đến Lâm Tân nhiều hơn một chút cũng tốt cho sự
khôi phục của cậu ấy. Bệnh viện là nơi rất ngột ngạt, nếu tâm trạng tồi tệ
càng ảnh hưởng đến sức khỏe.
Chị Như lắc đầu “Từ ngày các cậu đến thăm Lâm Tân gặp tổng giám
đốc Du lần đó ra thì không thấy bóng dáng nữa. Lâm Tân ngược lại cũng
không ầm ĩ, thành thật ở lại bệnh viện, không để chị phải bận tâm. Nhưng
mà chị nghe nói…” Giọng chị Như thấp hơn một chút “Chị nghe nói tổng
giám đốc Du vừa nhận một nữ nghệ nhân mới, ba tháng trước đã kí hợp
đồng với Thiên Ảnh. Bây giờ cô ta đang được sủng ái, tổng giám đốc Du e
là không nhớ đến Lâm Tân nổi nữa”
Quý Sâm nhất thời câm nín, chuyện như vậy trong giới cũng không
hiếm thấy, đối với những vị cấp cao mà nói, nghệ nhân cũng chỉ là một
món đồ chơi mà thôi, thích thì gọi chán thì vứt, không thèm liếc mắt nhìn
lại. Cậu ta đã từng nghe thấy có người cũng bị thương như Lâm Tân mà bị
vứt bỏ, nghĩ đến cũng không biết gương mặt Lâm Tân có thể khôi phục ra
sao, tổng giám đốc Du ban đầu có được mấy phần thật tâm đâu, bây giờ
gương mặt như vậy, tổng giám đốc Du không muốn để ý tới Lâm Tân nữa
cũng có thể đoán trước được – Không lẽ còn muốn nuôi hy vọng một kẻ
cặn bã như vậy lại có lương tâm hay sao?