THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 106

lời cuối cùng của bà nhà lúc đang hấp hối. Ông có thể giải thích bằng cách
nào đó không?
- Tất nhiên là có.
- Thật ư?
- Theo tôi thì điều đó thật đơn giản. Căn phòng không được chiếu sáng rõ.
Bác sĩ Bauerstein có cùng dáng vóc và kích thước với tôi, và cũng để râu
như tôi. Trong ánh sáng yếu ớt ấy, và đau đớn cùng cực như bà ấy đang bị,
bà vợ đáng thương của tôi đã trông lầm ông ấy thành tôi.
- À! - Poirot khẽ nói cho riêng mình - Đó cũng là một ý kiến.
- Ông cho rằng sự thật như thế sao? - Tôi khẽ hỏi.
- Tôi không nói thế, nhưng đó là một giả thiết độc đáo.
Inglethorp nói tiếp:
- Ông đã xem những lời nói cuối cùng của vợ tôi như là một lời buộc tội,
trong khi trái lại, đó chỉ là một lời cầu khẩn.
Ông biện lý suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tôi được biết, ông Inglethorp ạ, tối hôm đó đích thân ông đã rót cà-phê và
đem đến cho bà nhà phải không?
- Quả là tôi có rót cà-phê nhưng tôi không đem đến cho nhà tôi. Tôi định
làm chuyện đó thì người ta báo cho tôi biết rằng một người bạn của tôi
đang ở trước cửa. Do vậy, tôi đã đặt tách xuống bàn trong hành lang, và khi
tôi quay trở lại, thì nó đã biến mất.
Lời khai đó có thể là đúng, có thể là sai, song nó chẳng làm cho tình trạng
của Inglethorp khả quan hơn được bao nhiêu. Dù sao đi nữa thì hắn cũng đã
có thừa thì giờ để bỏ thuốc độc vào cà-phê. Ngay lúc đó, Poirot hích tay tôi
và chỉ cho tôi thấy hai người đàn ông ngồi gần cánh cửa. Một người thì nhỏ
nhắn, tóc nâu, tinh khôn, vẻ mặt giống như một con chồn; còn người kia thì
cao lớn tóc vàng.
Tôi nhìn Poirot dò hỏi. Ông ghé sát tai tôi và khẽ bảo:
- Đó là thanh tra cảnh sát James Japp, ở Scotland Yard, cái ông Jimmy Japp
lừng danh ấy. Ông kia cũng là người của Scotland Yard. Mọi việc sẽ ác liệt
đấy, anh bạn của tôi ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.