THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 141

Những khu rừng bao quanh Styles rất đẹp. Sau cuộc đi dạo trong khuôn
viên trống trải, thì thật là thú vị khi được la cà trong những khoảng rừng
thưa tươi mát. Gần như là chẳng có một chút gió nào cả và tiếng chim ríu
rít dường như yếu dịu hẳn đi. Tôi bước đi chậm rãi và đến ngồi dưới một
gốc cây dẻ tuyệt đẹp. Tôi nghĩ đến nhân loại bằng sự ân cần và lòng vị tha.
Tôi còn tha thứ cho Poirot về cách ăn nói quanh co và lố bịch của ông. Quả
thật là tôi cảm thấy thanh thản đối với cả thế giới. Rồi tôi ngáp dài.

Tôi nghĩ đến vụ giết người, dường như thật là xa xôi…
Tôi lại ngáp nữa…

Có lẽ vụ giết người không hề xảy ra. Đó chỉ là cơn ác mộng thôi, còn sự
thật là Laurence đã đánh gục Alfred Inglethorp với chiếc gậy dùng để chơi
đáng gôn. Nhưng John thật là vô lý khi làm to chuyện lên và vừa chạy lung
tung vừa hét lên: “Tôi đã nói rằng tôi không chịu đâu”.
Tôi bật tỉnh dậy.

Và tôi ý thức được mình ở trong một tình thế khá bối rối. Bởi vì, cách tôi
chừng mười bước, John và Mary Cavendish đang đứng đối diện với nhau,
họ đang cãi nhau.

Và cũng rõ ràng là họ không biết đến sự có mặt của tôi, bởi vì, trước khi tôi
kịp nhúc nhích thì John đã lặp lại những lời nói vừa theo đuổi tôi trong giấc
mơ:
- Tôi đã nói, Mary ạ, tôi sẽ không chịu đâu.
Giọng của Mary vang lên, bình tĩnh và trong trẻo:
- Anh có quyền gì mà phê bình hạnh kiểm của tôi chứ?
- Em sẽ làm trò cười cho cả làng. Mẹ chỉ vừa mới được chôn cất hôm thứ
bảy thôi, thế mà em đã xuất hiện cùng với tên đàn ông đó.
- Ồ! (bà nhún vai). Nếu như anh chỉ lo ngại vì những chuyện ngồi lê đôi
mách trong làng thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.