THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 172

Ông Công gạt phắt:
– Con làm ơn đừng nghĩ lung tung nữa, thằng Quang nó không sao đâu.
Bên cạnh nó còn có tài xế, nó đâu tự lái xe, nghe lời ba ngủ đi nào.
Ca Thơ ngước mắt nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường. Ba giờ l5 phút đã
sang ngày l6 âm lịch. Ca Thơ lâm râm cầu nguyện Bồ Tát. Nhưng cô đọc
mỗi câu “Nam mô A Di ĐÀ Phật” mà cứ vấp hoài. Thuốc ngủ đưa cô vào
giấc ngủ nặng nề.
Bảy giờ sáng, bà Vũ qua nhà Thơ, bà nói nhẹ:
– Bác không nên lạc được với Quang. Bác lo quá, nó bảo sẽ về nhà trước 6
giờ sáng. Bây giờ đã 7 giờ vẫn không thấy nó.
Ca Thơ bồn chồn:
– Bác trai về cùng anh Quang không bác?
– Không! Ổng nói hồi 8 giờ hay 9 giờ tối nó dừng xe ăn cơm còn gọi điện
nói chuyện với ổng. Nó không có thói quen tắt điện thoại khi đi xa. Bởi nó
biết mọi người luôn lo lắng cho nó.
– Còn chú lái xe, chú ấy có điện thoại không ạ?
Bà Vũ gật đầu:
– Chắng hiểu sao chúng ta đều không thể gọi cho họ. Bác lo quá.
Vừa lúc Vĩnh Hoàng đi vô. Anh nhìn mọi người khẽ gật đầu chào, rồi nói:
– Bệnh viện hẹn Thơ 7 giờ rưỡi. Quang không về kịp, Thơ để tôi đưa em
đi.
Ca Thơ chợt bướng:
– Tôi chờ anh Quang.
Bà Vũ từ tốn:
– Cháu cứ nghe lời mọi người, tháo bỏ cái cục bột cứng ngắt ra trước đã.
Quang về thấy cháu đi lại bình thường nó càng vui mà. Ngoan nào Thơ. Ca
Thơ cắn môi:
– Hôm nay không tháo thì mai tháo. 30 ngày cháu còn chịu nổi, thêm một
ngày nữa có sao đâu. Cháu phải chờ Quang.
Thái độ của cô khiến mọi người bị bất ngờ.
Ông Công lên tiếng:
– Ba linh cảm đã xảy ra chuyện gì đó cho Quang. Nếu điều tệ hại thật sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.