THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 173

tới, chả lẽ lúc đó con vẫn kéo lê cái khúc bột này để lo cho nó. Không tốn
nhiều thời gian lắm đâu con nên nghe lời mọi người.
Ca Thơ đành ra xe, để Vĩnh Hoàng đưa cô đến bệnh viện. Diệu Linh và Ca
Thi cũng đi theo Thơ.
Lớp bột cuối cùng rơi xuống, bác sĩ Sơn chậm rãi nói:
– Cô bước từ từ coi sao Ca Thơ!
Ca Thơ bặm môi, phải mất nửa giờ cho những bước đi chậm đầu tiên. Sau
đó thì Thơ đã đi lại bình thường. Cô xoa xoa cái chân nói nhỏ:
– Tao biết sợ mày rồi đó chân ơi! Từ nay tao sẽ giữ gìn “tụi mày” thật cẩn
thận. 30 ngày, cứ tưởng chừng thời gian dài đến 30 năm, kinh khủng thật.
Bác sĩ Sơn mỉm cười:
– Mua thêm thuốc uống ít liều nữa để điều trị thêm cơ xương nhé cô gái.
Tôi biết một tháng qua, phải ngồi một chỗ cô ắt là buồn lắm.
– Cám ơn bác sĩ.
Vĩnh Hoàng đưa mọi người ra xe để về nhà.
Diệu Linh nói:
– Ghé chỗ nào ăn tô bún đã anh Hoàng. Sáng giờ Linh chưa ăn gì cả, đói
quá.
Ca Thi đồng tình:
– Phải đó chị Hai, về nhà bây giờ chắc chắn ba “cắt” phần sáng, điều động
em đi chợ nấu cơm trưa luôn. Bụng em cũng mềm nhão ra rồi.
Ca Thơ nhẹ giọng:
– Chị đói chả kém mọi người đâu. Nhưng ruột gan chị cứ như lửa đốt. Chị
lo cho anh Quang lắm, giờ này vẫn không ai liên lạc được với ảnh. Dù sao
mọi người đã vì chị, chị cũng không thể không chiều lòng mọi người. Ăn
xong ta về nhà luôn nhé!
Vĩnh Hoàng dừng xe trước quán bún bò Huế nổi tiếng nhất thành phố của
họ. Chiếc bàn bốn người ngồi đối điện chiếc ti vi SamSung treo trên
tườngm Những tô bún được bưng lên.
Ca Thơ không giấu được nụ cười:
– Công nhận anh Hoàng sành ăn đáu để. Có đều quán này hơi bị “nặng đô”.
– Miễn ngon miệng là được rồi. Ca tháng ăn có một lần chứ Thơ đâu ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.