THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 177

– Mày dám.
Ca Thi gằn lời:
– Tôi không hiền như chị tôi, để các người lấn lướt đâu. Nếu chị còn chút
liêm sỉ, chị phải câm miệng lại khi người ta đang đau buồn rối rắm. Đằng
này chị lại chế dầu vào lửa. Đàn bà gì ác vậy.
Ca Thơ nhìn Hải Đường:
– Chị nói chị yêu Quang, ảnh chưa rõ ra đi thật hư thế nào, chị đã nhơn
nhởn trước nỗi đau sinh ly tử biệt của bác Vũ. Tôi thất vọng giùm cho họ.
Bà Hải (mẹ Hải Đường) vội bảo:
– Hải Đường! Con xử sự cái gì kỳ cục vậy hả? Sao không an ủi bác Vũ.
– Con không quen dối trá. Thật ra bà ấy có tha thiết gì con. Mẹ an ủi được
rồi.
Bà Hải giận tái mặt. Bà không ngờ con gái bà nói năng quá đáng như vậy,
hèn gì Quang không chịu con gái bà cũng phải.
Bà Vũ cố gắng nói:
– Cám ơn ông bà đã có lòng tới thăm hỏi, tôi chưa thấy thi thể con tôi, lòng
tôi còn rối rắm lắm, phiền anh chị đưa Hải Đường về. Nơi tang lễ này
không hợp với cô ấy đâu.
Dấu đang đứt từng khúc ruột vì nỗi đau mãi mãi mất con, bà Vũ vẫn không
giấu được nỗi bất mãn vì Hải Đường.
Ông bà Hải Trường cáo lỗi ra về. Hải Đường muốn ở lại để xem Ca Thơ
thế nào nếu Quang thật sự tử nạn. Ông Hải Trường phải dứt khoát nhờ
người kéo con gái lên xe. Hải Đường cay cú:
– Đáng đời ông bà Vũ, mất thằng Quang cũng đáng.
Bà Hải quát lên:
– Con vừa phải thôi Hải Đường, ông trời có mắt đấy. Đừng rủa xả người
khác không chừng nó vận vào thân.
Hải Đường gân cổ:
– Mẹ không thấy con quỉ đáng ghét ấy sao. Làm như nó thương anh Quang
lắm ấy. Có mà nưóc mắt cá sấu.
Ông Hải bất mãn:
– Mẹ con nói đúng đấy. Mới hôm qua con còn tới nhà người ta van xin lạy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.