THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 5

– Cháu nói đúng, sau cuộc phẫu thuật, ba cháu chỉ còn khả năng ăn uống
theo dạng thức ăn được hòa lỏng. Vì đường hành tá tràng của ba cháu còn
rất tốt nên chúng tôi quyết định nối trực tiếp với đường ruột, nên khả năng
co bóp làm nhuyễn thức ăn không còn. Cháu và gia đình sẽ vất vả đấy.
Ca Thơ nhẹ giọng:
– Chỉ cần ba cháu sống thôi ạ? Vất vả, cực khổ thể nào, cháu cũng vượt qua
được.
– Cháu khá lắm! Ba cháu nhất định khỏe lại để gia đình cháu được hạnh
phúc. Hãy tin vào khoa học nghen cô bé.
Ca Thơ cười gượng gạo, gật đầu. Cô chỉ mong ba khỏi bệnh để chị em cô
không phải côi cút. Còn hạnh phúc ư? Từ ngày mẹ bỏ đi, mẹ đã đem theo
tất cả nụ cười, lòng tin yêu của chị em Ca Thơ.
Ca Thơ bật khỏi ghế ngồi trong phòng hồi sức, bởi tiếng loa đang vang lên:
– Người nhà của bệnh nhân Huỳnh Tuấn Công đến phòng hồi sức gấp.
Ca Thơ đi như chạy. Lạy chúa! Mong người hãy chở che cho ba của con
qua cơn hiểm nghèo. Con kính xin Chúa hãy cho con thêm nghị lực.
Ca Thơ dừng lại trước mặt cô điều dưỡng viên.
– Em là người nhà của ai thế.
Giọng cô điều dưỡng viên dịu dàng:
Ca Thơ chặn ngực, vừa thở vừa nói:
– Dạ, em ... là con gái của ông Huỳnh Tuấn Công.
– Em theo chị vào đây.
Ca Thơ đi sau cô điều dưỡng vô căn phòng nhỏ, cô hỏi líu ríu:
– Ba của em có sao không chị?
Cô điều dưỡng đưa vào tay Ca Thơ tờ giấy màu hồng:
– Em cầm giấy này xuống ngân hàng máu của bệnh viện mua thêm một
bịch máu cho ba em. Ca phẫu thuật thành công nhưng ba em chưa tỉnh hẳn
vì tác dụng thuốc gây mê còn. Nhớ mua đúng loại máu ghi trong toa nghen.
– Dạ! Em biết rồi ạ!
Ca Thơ mau mắn quay trở xuống tầng 1. Mấy ngày chờ ba được phẫu thuật,
cô đã hầu như thuộc lòng từng phòng xét nghiệm, siêu âm, quầy thuốc ở
bệnh viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.