THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 130

- Trời ơi! – mình thốt lên.

Lúc đầu khi nhìn thấy bức ảnh chụp có thằng bé dị tướng đang ngồi

bằng lưng trên ghế, lòng bàn tay, bàn chân to bè; lại lều khều, lóng ngóng.
Thì bỗng nhớ lại câu chuyện bà Hiền mới kể gần đây về đứa cháu kỳ dị của
ông Trịnh Vỹ.

- Ngọc Diệp, cháu bị làm sao vậy? - Cô Thúy ngạc nhiên hỏi.

- Vậy ra, cô và nhà ông Trịnh Vỹ là bà con sao?

- Đúng rồi, sao cháu biết? - Cô Thúy ngơ ngác.

Mình kể lại những điều ma quái mình đã gặp phải trong thời gian qua

cho cô Thúy nghe. Nghe xong cô Thúy vừa sửng sốt, vừa hoang mang, và
còn rất lo lắng cho mình nữa. Có lẽ cô ấy không muốn mình sẽ như con gái
cô ấy, có một kết cục bi thảm.

- Cô Thúy có thể nói rõ hơn cho cháu nghe về hai cha con họ (Đăng

Khoa và Hoài Phong) không ạ?

Khôi Nguyên như bắt được vàng.

- Người này, - cô Thúy chỉ vào người đàn ông trong bức ảnh, tức là

Đăng Khoa - là anh cùng mẹ khác cha với cô. Cha của anh ấy là một viên sĩ
quan trong chính quyền Việt Nam Cộng Hòa ngày xưa, ông ta là một kẻ ăn
chơi trác táng; năm mẹ cô 17 tuổi ông Sinh - cha của Đăng Khoa - đã làm
bà có bầu. Sau đó, ông ta bỏ rơi mẹ cô để bà bơ vơ bất vất đầu đường xó
chợ. Lúc đang mang thai anh Khoa, mẹ cô đã gặp ba; ba vì thương mẹ số
khổ nên cưu mang, rồi lấy bà làm vợ. Mẹ cô có bốn người con cả thảy: 1
với người đàn ông phụ bạc kia - tức là ông Sinh - , và 3 với chồng của bà.

Đúng là: “Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh”, anh Khoa

giống gì không giống, lại giống ông Sinh ngón nghề ăn chơi, cờ bạc, gái gú,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.