THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 263

Minh Hằng vào lớp rồi, tụi mình cũng rời đi. Mình điên cả đầu, chỉ

muốn đá cho “hắn” một cái. Mặt mình hầm hầm, Khôi Nguyên trông thấy
được. Thái độ cũng đủ biết anh ấy đang rất sướng.

- Thích quá ha! – Mình bậm môi, sắp chịu hết nổi rồi.

- Sao lại không thích, cô không trông thấy người ta hay sao? Nền nã, dịu

dàng... kết bạn với những người đó với tôi là một vinh hạnh lớn của tôi đấy.

- Ơ! Anh...

- Cô bị làm sao vậy? Hình như cô không được vui cho lắm!

Khôi Nguyên muốn châm dầu vào lửa.

“Bốp”

Mình đá thẳng vào cẳng chân anh ấy, rồi mang tâm trạng bực bội bỏ đi.

- Đồ dở hơi kia, lần này mà bắt được, tôi sẽ không tha cho cô đâu!

Khôi Nguyên ngồi ôm chân, hét với theo. Mấy thầy cô đang giảng bài

nghe thấy âm thanh lớn, ló đầu ra những cánh cửa nhìn tụi mình.

---

Trên đường trở về nhà, tụi mình đi ngang qua cánh cổng bệnh viện Hòa

Phát – một chi nhánh của bệnh viện tâm thần Biên Hòa. Khôi Nguyên cho
xe dừng lại bên kia đường – đối diện với cổng bệnh viện.

- Có chuyện gì vậy?

- Cô không nghe thấy gì sao?

Mình tập trung lắng nghe, phát hiện ra những âm thanh vang lên sau

cánh cổng bằng sắt to lớn của bệnh viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.