THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 288

Mấy đứa kia đồng loạt theo hiệu lệnh rất nghiêm.

- Đằng sau quay! Chào! – Thằng bé chỉ huy gạt mạnh tay xuống đất như

thể phất cờ.

“Kính chào thủ lĩnh!”

Cả bọn cùng hướng về phía Khôi Nguyên, đồng thanh hô lớn.

Khôi Nguyên cũng đứng nghiêm trang, đưa tay lên ngực, cúi đầu chào

bọn trẻ con. Xong đâu vào đó rồi, anh ấy mới ra hiệu cho lũ nhóc rời hàng
ngũ.

Trước đó, Khôi Nguyên và mình đã mua rất nhiều bánh kẹo, ban đầu,

mình không hiểu anh ấy mua nhiều bánh kẹo vậy để làm gì, nhưng giờ thì
đã rõ.

- Các chiến hữu của ta, hãy đến cô Ngọc Diệp nhận quà đi. Nhớ chia cho

đều đấy, không được dành nhau đâu.

- “A, có quà!” Cả bọn chạy ùa đến chỗ mình, để tránh tụi nó dành nhau,

mình phải chia cho thật đều.

Tất cả bọn chúng đều là những đứa trẻ mồ côi, phải lang thang, làm đủ

việc từ đánh giày, bán vé số, và kể cả ăn xin để sống qua ngày.

Khôi Nguyên rất thương bọn chúng, sau mỗi vụ án có được tiền thù lao

anh ấy đều mua bánh kẹo và đem tiền đến chia cho bọn chúng mỗi đứa một
ít. Bọn trẻ xem anh ấy như cha mình, chúng đặc biệt thần tượng và sùng bái
Khôi Nguyên. Anh ấy nói gì chúng cũng nghe theo.

- Báo cáo cho thủ lĩnh biết tình hình ở nhà xem nào!

Thằng bé ra dáng chỉ huy lúc nãy, bước ra, nó đứng nghiêm trang, bên

tay kẹp ổ bánh mì, nó báo cáo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.