THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 374

- Tiếng sáo.

- Nó từ đâu vậy?

- Từ rất xa, có lẽ phía bên kia đồi có người thổi sáo vọng về đây.

- Tôi sợ quá Khôi Nguyên à!

- Bình tĩnh Ngọc Diệp. - Khôi Nguyên nắm chặt lấy tay tôi.

Cái am thờ màu đỏ gạch đứng trơ trọi. Cơn gió rít qua vuốt lên mái tóc

đen huyền của tôi, tôi cảm thấy như có bàn tay vừa nghịch ngợm. Những
cây trà rung lên bần bật như muốn bức gốc. “u... u... u...” tiếng gió luồn qua
khe núi. Từ xa xa vẳng về tiếng chó hú. Mây đang lướt rất nhanh trên đỉnh
đầu, đột nhiên đứng lại, không gian như bức quang phổ cứng đờ. Trong trí
tưởng tượng của tôi, một cái bóng trắng cao quá khổ đang ngồi trên am,
người con gái mang áo dài trắng, mái tóc u huyền chảy xuống, cô gái không
có chân... thế rồi cô ta lướt đi trên những cây trà... Xương sống tôi lạnh
buốt, tóc gáy dựng lên, da gà nổi cộm. Tôi rùng mình.

- Sao tự nhiên tay cô lạnh vậy Ngọc Diệp?

- Tôi không biết nữa Khôi Nguyên à! Tôi sợ... rất sợ.

- Đừng lo lắng Ngọc Diệp, sắp về đến nhà rồi. Có chị đây!

Giọng Khôi Nguyên bỗng thay đổi làm tôi kinh người, cái giọng trỏng

trỏng đó tôi đã nghe một lần. Người đang nắm tay tôi có mái tóc dài, bàn
tay con gái lạnh như băng. Người đó từ từ quay đầu lại...

- Á...!

Tôi la hét, giãy dụa. Mồ hôi ướt sũng cả người. Tôi vừa trải qua một

giấc mơ. Từ chỗ quán nhạc rock trở về, tôi đã thiếp đi lúc nào chẳng biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.