dụng danh tiếng của cậu để khuấy động nhân dân thì đến lúc vụ ám sát xảy
ra, Quốc hội sẽ chẳng thể nào ngăn chặn được một cuộc cách mạng.”
“Vậy chứ ông định làm gì với cuộc cách mạng đó?” Day hỏi.
Razor ngả người về phía trước, trên mặt hiện rõ vẻ quyết tâm, thậm chí
là hy vọng. “Cậu muốn biết vì sao tôi gia nhập phe Ái Quốc không? Vì
cùng những lý do khiến cậu chống lại phe Cộng hòa đấy. Quân Ái Quốc
biết cậu đã phải chịu đựng như thế nào - chúng tôi đều đã thấy những gì
cậu hy sinh cho gia đình, nỗi đau quân Cộng hòa mang đến cho cậu. June,”
Razor nói, gật đầu với tôi. Tôi co người lại, tôi không muốn ai nhắc đến
những gì đã xảy ra với anh Metias. “Tôi cũng đã nhìn thấy nỗi đau khổ của
cô. Toàn thể gia đình cô bị hủy hoại bởi chính đất nước cô từng yêu
thương. Tôi không còn đếm nổi biết bao nhiêu lính Ái Quốc có cùng hoàn
cảnh như cô.”
Day lại ngước mắt lên trần nhà khi nghe nhắc đến gia đình mình. Mắt
cậu không ướt, nhưng khi Tess vươn tay nắm lấy bàn tay cậu, cậu siết chặt
ngón tay quanh tay cô bé.
“Thế giới bên ngoài Cộng hòa không hoàn hảo, nhưng ở đó có tự do và
cơ hội, và tất cả những gì chúng ta cần làm là để nguồn sáng đó tự chiếu rọi
vào phe Cộng hòa. Đất nước chúng ta đang đứng bên bờ vực, tất cả những
gì nó cần bây giờ là một bàn tay đẩy nó ngã xuống.” Ông ta nhổm người
lên khỏi ghế, chỉ tay vào ngực. “Chúng ta có thể là bàn tay đó. Nếu cách
mạng xảy ra, phe Cộng hòa sẽ sụp đổ, và chúng ta sẽ cùng phe Thuộc địa
tiếp quản, xây dựng lại thành một đất nước huy hoàng. Nó sẽ lại là Hợp
chủng quốc Hoa Kỳ. Người dân sẽ lại sống trong tự do. Day, em trai cậu sẽ
trưởng thành trong một môi trường tốt đẹp hơn. Điều đó đáng để chúng ta
mạo hiểm tính mạng. Đáng để chúng ta chết vì nó. Phải không?”
Tôi dám chắc những lời Razor nói đã khuấy động một điều gì đó trong
Day, đốt lên trong đôi mắt cậu một ngọn lửa hừng hực khiến tôi giật mình.