THẦN THOẠI HY LẠP - Trang 427

thế là một buổi sáng kia, hai cha con dỡ mái cung điện lấy lối ra, để bay
thoát ra ngoài. Chỉ bằng cách ấy thì mới thoát khỏi sự canh phòng cẩn mật
của lũ lính gác. Dédale và Icare bay về Hy Lạp. Hành trình chẳng phải ngắn
song có điều chắc chắn là thuận lợi hơn đi thuyền, nhanh hơn đi thuyền.
Dédale tính toán lo xa đủ đường. Chàng dặn dò cậu con trai yêu quý lúc nào
cũng phải bay sau mình, bay theo đường bay của mình, không được bay thấp
quá, không được bay cao quá, nhất là càng bay lên cao thì càng nguy hiểm.
Nhưng Icare đâu có nhớ lời cha dặn. Được tung mình vào không trung bát
ngát, bay lượn vẫy vùng trên khoảng trời mênh mông, Icare vô cùng thích
thú. Ôi chao, sướng đến mê người! Nhà cửa ở dưới đất nom bé hẳn lại, người
thì cứ như là những con kiến nhỏ tí. Rừng cây xanh biếc, ruộng lớn vàng
rượi, đồi trọc đỏ tươi, nước sông thì trăng trắng một vệt dài luồn lách ngoằn
ngoèo trên từng mảnh, từng mảnh của cái tấm thảm nhiều màu sắc rực rỡ đó.
Thật tuyệt đẹp! Bay ra đến biển thì không vui mắt bằng. Tất cả chỉ là một
màu xanh, một màu xanh bát ngát, mênh mông, xanh ngăn ngắt, vô cùng vô
tận, xanh đến rợn cả người! Những hòn đảo nổi lên như một cái chấm đen
nom y như một cái nốt ruồi ấy! Và biển xanh thở phập phồng, lung linh
những vệt trắng nho nhỏ của những cuộn sóng. Càng bay, Icare càng thích
thú, càng ham muốn bay cao lên nữa. Chú bé tự hỏi: “Ở cái khoảng không
gian xanh thẫm như biển kia, cao tít trên đầu kia có gì nhỉ?”. Đây mới chỉ
thấy có những đám mây, những đám mây như những con thuyền trôi bồng
bềnh, dập dờn. Có lúc Icare lại tưởng chúng như những búi bông được nhả ra
từ một cái cán nào đó... Chú bé say sưa với những luồng suy tưởng của
mình. Chú nghĩ đến những vì sao như những hòn ngọc trong màn đêm đen
mịn như nhung, chú nghĩ đến mặt trời rực lửa... Icare triền miên trong suy
tưởng và có lúc đã nghĩ rằng mình chẳng khác chi một vị thần vẫn từ thế giới
Olympe bay xuống trần, đi đi về về vì biết bao công việc rắc rối của những
người trần thế, và cứ thế cậu bay vút lên cao, lên cao mãi. Quên bẵng mất lời
cha dặn, cậu bé muốn tung hoành ngang dọc trong bầu trời để thỏa mãn trí tò
mò, ham hiểu biết của mình. Nhưng một tai họa khủng khiếp giáng ngay
xuống đầu Icare: càng bay lên cao, càng gần mặt trời, càng nóng. Sức nóng
của mặt trời làm sáp ong chảy tan ra nước và đôi cánh của cậu phút chốc rơi
rụng lả tả tựa lá vàng rụng trước gió đông. Icare mất thăng bằng ngã lộn
nhào từ trên cao xuống biển, cậu rơi xuống như một hòn đá! Một hòn đá rơi
từ chín tầng mây xuống chìm nghỉm trong tấm thảm màu xanh. Vì không
phải là con của thần thánh như Héphaïstos cho nên Icare chết. Nhưng người
xưa muốn cho cậu sống mãi nên đã đặt tên quãng biển ở đảo Samos, trước
mặt đô thị Milet là “biển Icare” và cả một hòn đảo trên vùng biển ấy là “đảo
Icare”.

Dédale đau xót về cái chết của đứa con trai khôn xiết. Nhưng làm thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.