- Tên tiểu tử kia muội thấy cốt cách không tồi. Có điều dường như gã
chưa được sự chỉ điểm đúng cách. Hiện tại, muội nghĩ chúng ta nên giao lũ
nhóc này cho hai người Hồ Giang Thi và Thiết Hùng dẫn về Thiên Đà
trước còn chúng ta sẽ đưa tên nhóc này đến chỗ sư phụ một chuyến.
Thiên Kiều có vẻ không đồng tình. Nhưng nàng biết Hoàng Ty tâm tư
rất sắc sảo và đã có nhiều quyết định rất sáng suốt. Vì vậy, Thiên Kiều đành
tạm nghe lời Hoàng Ty một phen.
Ba người ngày đi đêm nghỉ, chẳng mấy chốc đã vượt được hơn mấy
dặm đường. Ba người lúc này vừa đi đến bên một hẻm núi thì bất thần đất
đá từ bên trên đổ xuống ầm ầm.
Thiên Kiều, Hoàng Ty thân thủ nhanh nhẹn vội phóng vọt lên phía trước
để lẫn tránh. Riêng có Tiêu Thanh Ngọc vì võ công kém hơn nên đành
đứng nép vào một bên vách đá để tránh. May sao, chẳng có tảng đá nào rơi
xuống đầu cậu. Tiêu Thanh Ngọc vững dạ leo lên những tảng đá lớn chắn
đường để sang phía bên kia.
Chợt những âm thanh vũ khí va chạm nhau ác liệt làm cậu bé kinh hãi.
Tiêu Thanh Ngọc đoán chắc bọn người nọ đã phục binh ở đây để đón đánh
ba người. Võ công của cậu rất kém nên Tiêu Thanh Ngọc chẳng dại gì mà
đường đường chính chính để xuất hiện làm gì. Cậu lợi dụng những đống đá
to nhỏ, ngổn ngang nằm dọc theo hẻm núi để tiến gần tới chỗ giao chiến.
Bây giờ Tiêu Thanh Ngọc đã nhận thấy Song sát tiên tử đang giao đấu
với 4 kẻ bịt mặt. Cả bọn đều sử kiếm. Kiếm chiêu ràn rụa nhanh nhẹn phi
thường khiến cậu bé hoa cả mắt.
Tiêu Thanh Ngọc không thèm nhìn các chiêu thức nữa vì có nhìn cũng
chẳng hiểu được gì lại còn hoa mắt chóng mặt nữa. Cậu chuyển sang chú
tâm nhìn vào thân hình bốn kẻ bịt mặt.