THẦN TRONG VÕ LÂM - Trang 188

Chương 7

KIẾP NẠN SINH TỬ

Con đường tĩnh lặng. Thứ duy nhất có thể nghe thấy là tiếng bước chân và

tiếng hô hấp làm cho sự tĩnh lặng đó đầy vẻ kỳ dị. Lâm Miểu toàn thân đầy
máu nhưng vẫn toát lên khí thế mãnh liệt khiến người ta thấy khó thở. Đó là
một thứ khí thế do Mỉểu đã hoàn toàn vượt khỏi sự sống chết mà có, chứ
không phải vì thân mang tuyệt kỹ kỉnh người.

Lâm Miểu đột ngột dừng bước, quay lại nhìn lão Bao hét lớn: “Nếu vẫn coi
ta là huynh đệ thì mau chạy đi, càng xa càng tốt! Nếu còn quay lại, ta sẽ tự
vẫn trước mặt các ngươi đó!”
Bọn lão Bao và Tường Lâm vô cùng kinh ngạc, đứng ngẩn người ra. Họ
biết Lâm Miểu nói được là làm được. Hơn nữa, hành động này của Miều
quả thật phải mất rất nhiều tâm tư cân nhắc, do đó họ không khỏi buồn rầu
chảy nước mắt.
Trầm ngâm một lát, lão Bao bỗng nghiến răng hô: “Đi!”
Khoé mắt Lâm Miểu lập tức ướt nhoèn, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ
nhõm khó tả.
“Cẩn thận nhé!” Lâm Miểu lầm bầm.
“A Miểu...” Tiểu Đao Lục và A Tứ không nhịn được vừa khóc vừa hô lớn.
Tường Lâm lại nói với giọng bình tĩnh khác thường: “A Tứ, đi thôi!”
Tiểu Đao Lục và A Tứ thấy Lâm Miểu trong lòng đã quyết mà truy binh
càng lúc càng đuổi đến gần, biết không thể chần chừ được nữa bèn đau đớn
thốt: “A Miểu, bọn ta sẽ không để ngươi chết vô ích đâu!” Nói xong liền
giục ngựa quay đầu chạy về phía cuối đường.
Lâm Miểu khẽ nở nụ cười vui mừng, quả quyết xoay mình, giơ đao ngang
ngực, đứng sừng sững như một cây cổ thụ giữa con đường tràn ngập sát khí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.