THẦN TRONG VÕ LÂM - Trang 186

luyến. Vĩ mấy người bọn lão Bao, y chết thì có gì hối hận chứ? Do đó y
tuyệt không sợ chết.
“Kẻ nào cản ta là chết!” Thân hình Lâm Miểu lại xông về phía bốn tên quân
Đô kỵ phía trước giống như con dơi tung cánh. Gió phát ra từ cây chùy tạo
nên một tiếng rít sắc bén. Người chưa tới mà đã làm mấy con chiến mã kinh
hãi khẽ hí lên.
“Phịch...” Một tên Đô kỵ cùng với ngựa ngã lăn ra. Lâm Miểu vặn người,
chặt đứt chân trước một con chiến mã.
“Phập... phập...” Tuy Lâm Miểu liên tiếp hạ được hai tên địch nhưng cũng
bị hai cây trường kích đâm trúng.
“Chết đi!” Lão Bao và Tường Lâm tới kịp thời, trường thương phóng ra.
“A... a...” Khi hai tên Đô kỵ đâm trúng Lâm Miều, trong lòng cả mừng,
nhưng chưa kịp đắc ý thì đã bị hai cây trường thương bay tới hất khỏi lưng
ngựa.
Lâm Miểu cũng thét lên một tiếng thảm thiết, ngã lùi ra sau hai bước.
“A Miểu, lên ngựa đi!” A Tứ và Tiểu Đao Lục trong lòng đau đớn, vội vàng
giục.
“Không, các ngươi mau đi đi! Ta chặn truy binh!” Lâm Miểu gạt tay Tiểu
Đao Lục và A Tứ ra. Miểu không tiến lên mà lùi lại, xông ra nghênh đón
quan binh đang đuổi tới.
Hơn mươi tên Đô kỵ chặn đường đã bị hạ mất mười hai tên, những tên còn
lại đều lạnh cả người, nào có tâm tư ham chiến? Dĩ nhiên chúng đã giật
ngựa quay đầu về phía sau bỏ chạy.
Tiểu Đao Lục và A Tứ bị Lâm Miểu gạt ra, đều ngẩn người, không nhịn
được vội gọi: “A Miểu...”
“Mau, kéo gã lại!” Lão Bao và Tường Lâm cũng khẩn trương, kinh hãi kêu
lên, giật ngựa quay đầu đuổi theo Lâm Miểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.