THẦN TRONG VÕ LÂM - Trang 27

Mười một con thuyền nhỏ kia cũng giống như đàn chim lớn lướt qua đầu
con sóng rồi hạ xuống các vị trí khác nhau chung quanh ngọn núi giả. Bóng
đen luôn bơi lượn trong nước kia cũng rời khỏi mặt nước, hạ xuống mặt đất,
cùng với mười một con thuyền nhỏ tiếp đất mà không hề bị vỡ kia xếp
thành hàng ngũ ở một góc. Ngay lập tức sóng ở trong con kênh dâng lên,
trời đất tiêu điều, khắp không gian tỏa ra sát khí dày đặc không tan giống
như rượu mạnh.
“Thiên Địa thập nhị tà của Thương Khung Tà minh!” Lưu Chính lạnh nhạt
hô lên, trong mắt lộ ra một tia kinh hãi.
“Hoàng đế Võ lâm quả nhiên là Hoàng đế Võ lâm, có thể phá Thập Thiên
cửu Địa Vô Cực Sát của bọn ta mà thoát ra! Lôi Đình Uy ta quả thực vô
cùng bội phục!” Một trung niên mặt mày lạnh lùng, cười nhạt nói.
Ánh mắt của Lưu Chính lướt qua mọi ngóc ngách, lần đầu tiên cảm thấy
mình bị uy hiếp. Trường khí do sát thủ bốn phía lập ra ngăn cách cảm giác
của ông với bên ngoài, phần tinh thần đã khóa chặt với nhau của ông và
Vương Mãng trong phút chốc bị phá. Lưu Chính biết Vương Mãng muốn
rời chỗ ở nhưng không thể tiếp tục nắm được vị trí của Vương Mãng ; trong
lòng ông có chút rối loạn!

***

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...” Bên ngoài cung Kiến
Chương bốn vạn cấm quân nhất tề cao giọng hô giống như biển gào núi đổ,
âm thanh kinh động khắp bốn phía, gió mây biến sắc.
Vương Mãng ngồi trên xe loan, ung dung ngạo nghễ, trong mắt lộ ra thần
thái vô cùng thỏa mãn.
“Chúng khanh bình thân!” Vương Mãng đứng trên xe loan, hai tay đưa
ngang, dùng khí từ đan điền nói lớn. Âm thanh lập tức vang lên không
ngừng trong tiếng hô của mấy vạn người, tuy không át được tiếng hô nhưng
vẫn làm cho mỗi chiến sỹ cấm quân nghe thấy giọng của y.
“Tạ ơn vạn tuế...” Các đại thần cùng với mấy vạn cấm quân đứng lên tạ ơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.