THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 119

Vương Ngọc Anh còn thổ lộ cho biết một chuyện, đấy là lúc Mục Thanh
nằm dưỡng bệnh ở quê nhà có gởi cho Anh Tử một lá thư nhờ Anh đưa
giùm. Đương nhiên là Vương Ngọc Anh đã mở trộm ra xem nên mới kể lại
được cho bọn tôi biết.

Theo Anh, Điền Mục Thanh đã nói: Trong thời gian nằm dưỡng bệnh hắn
đã suy nghĩ rất nhiều về tình yêu. Hắn cho rằng tình yêu trai gái chẳng có gì
đáng trách, nó là một nghệ thuật có tính chất thơ mộng, trong sạch và cao
cả. Có nhiều người lầm lẫn họ đánh giá thấp tình yêu vì họ nào biết tình
yêu là gì. Với họ chỉ là một thứ nhục dục tầm thường của loại cầm thú hạ
đẳng.

Chính vì xem tình yêu là một nghệ thuật, nên Điền Mục Thanh cho rằng
phải tôn thờ, đừng để ý niệm nhục dục làm tổn hại đến vẻ đẹp cao cả mà
phải coi đó là một cái gì tối thượng, như vậy tình yêu mới không bị sứt mẻ
theo thời gian.

Chính vì quan niệm như thế nên Điền Mục Thanh quyết tâm rời khỏi
trường, chấp nhận làm người lữ hành cô độc trong thế giới thi ca.

Sau đó theo lời Vương Ngọc Anh thì Anh Tử cũng có hồi âm. Cô nàng
cũng nhờ Vương Ngọc Anh chuyển hộ cho Mục Thanh. Trong thư Anh Tử
cảm ơn cảm tình mà Mục Thanh dành cho nàng, và nói nàng chỉ xứng đáng
làm một người bạn với Mục Thanh thôi.

Nàng cũng thẳng thắn cho Mục Thanh biết là đã trao trái tim mình cho
người khác rồi. Mặc dù không biết người khác có để ý đến mình hay
không. Thành ra Anh Tử cũng cảm thấy đau khổ vô cùng.

Chúng tôi biết những điều Vương Ngọc Anh nói là thật chứ không hề bịa
đặt. Sau đó có lần Dương Sơn định dò xét tình cảm của Anh Tử, hỏi Anh
Tử có muốn viết thư cho Mục Thanh không. Anh Tử chỉ lắc đầu cười, còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.