THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 59

quanh chỉ thấy có một cô gái đội khăn ngồi ở góc quán. Đến gần mới biết là
Anh Tử.

Anh Tử lột khăn xuống giải thích.
- Tôi ngại các bạn cùng lớp nhận thấy rồi lo ngộ nhận không tốt.
Tôi hiểu ra.
- Hèn gì Anh Tử chẳng ăn mặc lạ như thế này, trông như gái quê!
Anh Tử cười.
- Bây giờ tôi đã là thiếu nữ Trung Quốc rồi chứ?
- Giống lắm.
Anh Tử có vẻ suy nghĩ.
- Nếu mọi người chịu coi tôi là người Trung Quốc thì hay biết bao.
Lưu Đại Khôi nhớ đến lời thầy Dương hỏi.
- Cô không thích mặc Kimono nữa à?
Anh Tử đáp.
- Đương nhiên là thích. Tôi là người Nhật mà nhưng áo nào đẹp là cũng
thích thôi. Vì vậy tôi cũng muốn người Trung Quốc yêu Kimono.
Lưu Đại Khôi cười.
- Chuyện đó rất có thể, nếu mọi người dẹp bỏ được óc dân tộc hẹp hòi,
nhưng điều này có thể khó khi cô là người Nhật!
Anh Tử nghiêm mặt.
- Các anh vẫn có định kiến như họ nữa sao? Tôi thấy Nhật hay Trung Quốc
đều có chung một nền văn hóa nguyên thủy. Chẳng lẽ Nhật và Trung Quốc
rồi không dẹp bỏ được hận thù cứ mãi đối nghịch nhau?
- Có thể dẹp bỏ được, nếu có một bên bại.
- Tôi thì thấy thắng bại không thành vấn đề. Chiến tranh rồi có lúc phải kết
thúc cũng như nhân sinh quan của con người. Có lúc cũng phải thay đổi.
Phải chăng Anh Tử đang triển khai kế hoạch chiêu dụ chúng tôi? Ý nghĩ đó
khiến bọn tôi khó chịu. Lưu Đại Khôi xẵng giọng nói.
- Thôi đừng có nói chuyện chính trị ở đây. Tôi hỏi cô gọi chúng tôi đến đây
có việc gì?
Anh Tử lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.