Carlo Collodi
Thằng người gỗ
Dịch giả : Bửu Kế
Chương 9
Bích nô cô bán sách vần để vào xem mấy con người gỗ đóng trò.
Lúc tuyết đã ngừng rơi, Bích nô cô cắp sách vần đến trường. Trong lúc
đi đường, trí của nó nghĩ lung tung, xây đấp không biết bao nhiêu mộng
đẹp.
Nó tự nói với nó như vầy :
- Hôm nay đến trường, mình tập cho biết đọc ngay. Qua ngày mai, mình tập
viết, ngày kia tập tính toán … Thế rồi nhờ tài nhanh nhẹn, mình kiếm được
rất nhiều tiền. Với số tiền ấy, mình mua cho ông bố một cái áo bành tô bằng
dạ. Không những là bằng dạ, mà mình mua cho ông bố một cái áo bằng
vàng, bằng bạc, nút bằng kim cương. Ông bố của mình được hưởng gì cũng
xứng. Chỉ vì muốn sắm cho mình một quyển sách vần để đi học mà ông
phải chịu đựng cảnh rét buốt như thế này. Thật chỉ những bậc phụ huynh
mới có được cái tinh thần hy sinh ấy.
Nó nghĩ như thế, lòng rất cảm động. Bỗng nghe có tiếng âm nhạc, tiếng kèn
và tiếng trống :« tò te, tí te ….bùm … bùm …bùm …».
Nó dừng chân lại, lắng tai nghe. Tiếng nhạc đưa lại từ một con đường
chạy băng qua và đưa đến một xứ ở miền biển
- Nhạc gì lạ lùng thế hử ? Thật khổ cho mình, thế mà mình lại bị đi học,
nếu không thì …
Nó dừng chân nghĩ ngợi :
- Thế nào trong hai con đường, mình cũng phải chọn lấy một. Đi học hoặc
nghe nhạc. Thôi hôm nay mình hãy nghe nhạc, qua hôm sau rồi sẽ đi học
vậy.
Thế rồi ba chân bốn cẳng, nó chạy theo con đường băng ấy. Càng gần, tiếng
nhạc nghe càng rõ hơn : « tò te tí te… bùm …bùm …»
Nó thấy mọi người đứng vây quanh một cái rạp, trên lợp vải đủ các màu
sắc.