Dấu hiệu vừa dứt, thì nghe như có tiếng chim vỗ cánh vùn vụt bay đến. Và
một con chim ưng đã thấy đậu ở cửa sổ.
Chim ưng cúi đầu lễ phép hỏi:
- Thưa tiên nương, bà đòi chúng tôi đến có việc gì?
Cũng nên nói để các em biết rằng nàng thiếu nữ tóc xanh không ai khác
hơn là một bà tiên đã sống lâu năm trong khu rừng này.
- Ngươi có thấy Thằng người gỗ hiện đang bị treo cổ và thân mình nó ađng
đưa qua đưa lại ở cành cây sồi đó không?
- Dạ thấy.
- Người hãy lập tức bay đến đó, lấy mỏ mà mổ cho đứt giây và đặt nó dưới
gốc cây sồi, trên đám cỏ xanh.
Chim ưng cất cánh bay đi và trong hai phút sau thì trở lại.
- Chúng tôi đã thi hành đúng theo thượng lệnh.
- Sao! Nó đã chết hay đang còn sống?
- Mới trông thì tưởng như nó đã chết, nhưng có lẽ nó chưa thật chết vì
chúng tôi vừa tháo nút giây ra thì nó thở một hơi khoan khoái và nói nho
nhở:
- Giờ mình thấy hơi dễ chịu.
Bà tiên lại vỗ tay và gọi hai tiếng nữa, thì bỗng thấy một con chó xuất
hiện và đứng thẳng hai chân sau như người vậy.
Con chó này mặc quần áo như một gã đánh xe trong ngày khánh tiết.
Trên đầu có đội một cái mũ ba sừng, kết giải vàng chụp lên mớ tóc giả màu
vàng hoa, đánh thành từng lọn nhỏ, xù xuống tận cổ.
Nó mặc một thứ lễ phục màu sô cô la, nút kim cương có hai túi để lúc nào
chủ cho xương mà gặm thì bỏ vào đó. Quần cụt của nó bằng nhung đỏ sẫm.
Nó mang bít tất lụa và một đôi giày phía trên cổ bẻ lật xuống. Lúc nào mưa,
nó chuồi cái đuôi vào trong một cái bao nhung xanh.
Nàng tiên nói với con chó:
- Lại đây Mi Đô! Hãy sửa soạn cỗ xe ngựa tốt nhất của ta và đi vào rừng.
Khi nào ngươi đến gần gốc cây sồi, và thấy một Thằng người gỗ gần chết
nằm trên cỏ thì hãy ẵm nó, nhẹ nhàng đặt lên nệm xe và đem về đây cho ta.
Con chó muốn tỏ rằng mình đã nghe rõ mệnh lệnh của chủ, vẫy bao nhung