THÁNG SÁU TRỜI XANH LAM - Trang 102

Vi Lam cúi đầu, im lặng không nói gì.

Đáng lẽ công ty Vân Thiên không phải là trách nhiệm của Thiên Lãng,

anh có thể sống một cuộc sống tự do tự tại ở châu Úc, nhưng vì cha bị tai
biến mạch máu não bất ngờ, sự nghiệp gia tộc nghiễm nhiên đổ xuống vai
anh.

“Hồi xưa, anh rất thích đá bóng, muốn trở thành một cầu thủ bóng đá,

sau đó lại thích chơi đàn violon, mấy năm ở châu Úc, thậm chí lại thích cả
hội họa…”

Nói đến đây, Thiên Lãng dừng lại một lát, đưa ánh mắt sâu thẳm ra

nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh trăng bàng bạc.

“Bây giờ mới biết, thế giới này tàn khốc như vậy. Việc mình muốn

làm nhất lại không làm được, cái mình muốn có nhất cũng không thể có!”

Vi Lam từ từ ngẩng đầu lên, nhìn anh chàng trước mặt. Anh đẹp trai,

mái tóc đen hơi xoăn, đôi mắt hút hồn người khác, sống mũi cao, rồi cả đôi
môi và chiếc cằm đẹp.

Rõ ràng anh là một chàng hoàng tử! Hóa ra, hoàng tử cũng có lúc

buồn.

Đột nhiên nhớ đến cái đêm của rất nhiều năm trở về trước, anh tư lự

chơi bài Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài dưới ánh trăng. Chiếc bóng lẻ loi đó
mới là sự lột tả chân thực về anh.

Thực ra, cũng giống như cô, Thiên Lãng cũng là một đứa trẻ cô độc.

Cảm giác cùng chung cảnh ngộ nên thương nhau khiến cô bất giác vỗ

vào tay anh nói: “Đừng suy nghĩ nữa, ngủ thôi anh”.

Anh quay đầu ngay lại, nhìn cô một cái, sau đó nắm chặt tay cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.