THÁNG SÁU TRỜI XANH LAM - Trang 263

“Hạ Vi Lam”, Dương Đan Mạt lạnh lùng nói, “tôi yêu Tần Thiên

Lãng, ngay từ giây phút đầu tiên gặp anh ấy, tôi đã biết rõ lòng khát vọng
của mình đối với người đàn ông này. Nhưng anh ấy không yêu tôi, anh ấy
nói với tôi rằng, từ năm 18 tuổi anh ấy đã đem lòng yêu cô gái trong tranh,
yêu đúng 10 năm! Chỉ có điều cô ấy không hề hay biết, cô ấy lại đem lòng
yêu người khác!”

Lồng ngực sóng đang cuộn trào. Vi Lam ngồi ở đó, đan chặt hai tay

vào nhau.

Đôi tay run rẩy, không theo sự điều khiển của cô, cô ra sức giữ chúng

lại, và thế là cảm giác run rẩy bèn lan truyền ra khắp người.

“Thiên Lãng… Tại sao anh ấy không nói? Tại sao anh ấy không nói

với tôi?”

“Tần Thiên Lãng cao ngạo biết bao, tự phụ biết bao, chị phải hiểu rõ

hơn tôi chứ! Bên cạnh có bao cô gái yêu anh ấy, theo đuổi anh ấy, nhưng
anh ấy lại đem lòng yêu cô gái không yêu mình. Hôm đó ở quán bar, anh ấy
nhìn thấy chị đi với người đàn ông khác, lúc uống say anh ấy nói với tôi
rằng, chị là thiên thần và ác quỷ của anh ấy, kiếp này anh ấy gặp chị, là do
kiếp trước anh ấy mắc nợ với chị!”

Vi Lam ra khỏi tiệm cà phê, đẩy tấm cửa kính, ánh nắng ban trưa vô

cùng nhức mắt.

Hạ Vi Lam, cô bé lạc đường hướng tới sự ấm áp, đến khi ánh nắng

thực sự xuất hiện trước mặt, lại bị tia nắng gay gắt đốt cháy.

Thiên Lãng, Thiên Lãng, anh đã đi đâu? Chỉ để lại em một mình trong

thế giới này, ngơ ngác lẻ loi.

Sinh mệnh giống như một chuyến tàu tốc hành, không gì có thể bắt

đầu lại từ đầu, chỉ có thể để mặc cho đường ray đưa đến điểm tận cùng của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.