“Anh luôn là người anh trai trên danh nghĩa của em đúng không? Em
không hề cảm nhận được tình cảm của anh dành cho em hay sao?”
“Hiện giờ mới biết, thế giới này tàn khốc như vậy. Việc anh muốn làm
nhất lại không làm được, những thứ mình muốn có được nhất lại không thể
có!”
“Anh không quan tâm đến việc không phải là người đàn ông đầu tiên
của em, anh chỉ biết, em là đồng loại của anh!”
“Vi Lam, nếu có kiếp sau, anh muốn em yêu anh ngay từ lần đ
ầu tiên nhìn thấy anh!”
…
Thiên Lãng luôn ám chỉ với cô rằng, anh yêu cô. Nhưng cô lại bị sự tự
ti và hẹp hòi che kín đôi mắt, trốn vào lòng anh để chữa trị vết thương, sau
đó lại đưa chân ra đá, gây tổn thương cho anh bằng phương thức tàn nhẫn
nhất!
Cuối cùng cô đã biết, tại sao Thiên Lãng lại nói phải chịu đựng rất
khổ! Lòng tự trọng của anh lớn như vậy, sống trong cảnh phải ăn nhờ ở
đậu, đã đủ để khiến anh phải khó xử rồi, lại còn phải chịu đựng sự giễu cợt,
khinh miệt, oán hận, báo thù của cô hết lần này đến lần khác. Thậm chí cô
còn nghi ngờ động cơ tình cảm của anh không trong sáng, là ham hố tài sản
nhà học Hạ, là “có ý đồ khác”.
Bao lâu nay, vì cô mà anh phải chịu đựng bao nỗi ấm ức, chỉ vì yêu cô,
mà phải nghiến răng kiên trì.
Trong thư anh nói rằng: có lúc vì giận dỗi mà cô đã làm những việc
không sáng suốt.