Không, không chỉ không sáng suốt, mà cô thực sự ngu xuẩn! Cô chưa
bao giờ biết suy nghĩ cho người khác, cảm thấy mọi người trên toàn thế
giới đều mắc nợ với cô.
- Có thực là cô đã từng yêu Sở Hảm hay không? Chẳng qua là cô ghen
với sự “thập toàn” của Phương Mộ Tình mà thôi, ngưỡng mộ cô ấy có một
tình yêu ngọt ngào, còn mình thì không có. Giống như một đứa trẻ trong
tay không có gì, nhìn thấy người khác có con búp bê đẹp, liền không từ thủ
đoạn, nghĩ ra trăm phương nghìn kế để cướp lấy.
Trong cả sự việc này, Phương Mộ Tình là người bị hại vô tội, bị tình
bạn và tình yêu phản bội cùng một lúc, hoàn toàn có thể hiểu được nỗi đau
và sự phẫn nộ. Nhưng cô lại không bao giờ cảm thấy áy náy vì chuyện này,
tiếc một câu “xin lỗi“ với đối phương, cuối cùng vì để “trả thù”, mà lại đâm
một nhát dao nữa vào ngực ngườt ta.
Còn cả Hứa Thiếu Hàm, mặc dù rõ ràng là cô không yêu anh, nhưng
lại chấp nhận tình cảm của đối phương. Khi anh do dự, lùi bước vì biết về
quá khứ của cô, cô không thông cảm cho anh bằng một trái tim khoan
dung, mà chơi ván bài cuối cùng, phơi bày ra “lịch sử” bất kham của mình
mà không giấu diếm điều gì.
Với cha mẹ đẻ của mình, cô chưa bao giờ cảm kích trước công ơn sinh
thành dưỡng dục của họ, luôn nghĩ rằng chính họ là người có lỗi với cô.
Sau khi người cha của cô bị tai biến mạch máu não, cô đã nhẫn tâm bỏ đi,
ném ông cho Tần Tang Ảnh.
Tần Tang Ảnh, mặc dù là mẹ kế, nhưng những năm qua bà đối xử với
cô không tồi, đừng nói đến chuyện ngược đãi đánh chửi, ngay cả một câu
nói nặng cũng không có, mà còn thường xuyên phải nhịn cô.
Và trong số tất cả mọi người, người mà cô có lỗi nhất trong kiếp này
chính là Thiên Lãng.1