thành có gái chân nhỏ thì tìm cách đưa vào cung cho ngài và hứa sẽ trọng
thưởng.
Thôi tổng quản ra ngoài thành làm tên ma cô lùng gái, lại tìm được một
nàng chân nhỏ ở phía ngoài cửa Tuyên Võ như lần trước. Người đẹp lần
này tên gọi Quỳnh Nhi.
Quỳnh Nhi vốn là con gái của một gia đình dân đã vùng Dương Châu. Gặp
lúc loạn ly vì quân tóc dài, nàng phải lìa bỏ quê hương tị nạn lên kinh
thành, ngụ tại nhà một người cậu. Người cậu này mở một quán cơm nhó tên
gọi Đức Hưng phạn điếm ở đường phố lớn cửa Đông. Gia đình hết sức
cùng khổ, vì nhà nghèo nên Quỳnh Nhi phải ở trong một căn phòng hết sức
chật hẹp. Nàng giúp mợ nàng may vá thêu thùa suốt ngày để kiếm tiền
thêm chu cấp gia đình. Nhà cửa vừa chật lại vừa tối, nàng phải mang một
cái ghế nhỏ ra ngoài cửa để có ánh sáng mà làm việc. Nàng thường đặt đôi
chân nhỏ nhắn xinh đẹp mịn màng trên ngưỡng cửa. Đôi chân còn mang
một đôi hài màu hồng thêu chỉ viền trắng trông thanh tao lạ thường.
Chi vì cặp chân nho nhỏ, xinh đẹp đó mà khách qua đường phải dừng chân
lại ngắm nghía rồi thốt ra lời tấm tắc khen ngợi. Đôi ba anh chàng hiếu sắc,
thấy cặp chân ấy là hồn phách mê mẩn. Các anh chàng si tình này, thường
lảng vảng qua cửa nhà nàng mỗi ngày ít ra cũng phải mười tám, hai mươi
lần, để cố thấy cho được đôi chân, ngắm cho được đung nhan kiều diễm
của nàng.
Quỳnh Nhi hương sắc đã xinh đẹp tuyệt trần mà tính tình lại rất trinh bạch.
Mặc cho các chàng ong bướm ve vãn, nàng vẫn thản nhiên chẳng để ý tới
ai. Tiếng tăm nàng ngày càng đồn đại xa gần, khách tài hoa khắp nơi đua
nhau tới bắn sẻ mua hương. Tin đồn cũng đến tai Thôi tổng quản.
Thôi tổng quản tới đường Phố cửa Đông nhìn xem. Quả nhiên lời đồn đại
chẳng sai! Đôi chân nhỏ xinh của Quỳnh Nhi làm cho thiên hạ mê mẩn tâm
hồn.
Thôi ta đem tâm lực điều tra rõ hết hoàn cảnh của nàng. Hắn biết cậu nàng
hiện mở quán cơm nhỏ, bèn tới gặp ông Ngô Tam Hưng. Ông Hưng, cậu
nàng, đang bí tiền, không biết xoay sở vào đâu để độ nhật, bỗng nghe nói
Thôi tổng quản trong cung tới tìm, hứa nói giúp ông ta vào làm đầu bếp