THÁNH GIÁ RỖNG - Trang 177

To chuyện rồi, Yumi tự cảm thán. Fumiya đang che giấu một bí mật gì

đó trọng yếu hơn. Có điều, bí mật này không phải thứ có thể bất cẩn đề cập
đến.

"Mẹ," cô gọi, "mình về thôi."

Bà Taeko cắn môi, liếc mắt lườm con trai, nhanh nhanh chóng chóng

cầm lấy túi xách rồi cứ thế đi thẳng về phía cửa phòng. Bà đưa tay mở cửa,
giận dữ bước ra khỏi phòng khách.

Yumi quay lại nhìn Fumiya, anh cũng nhìn cô.

"Xin lỗi cô," anh dịu giọng nói, "Cô khuyên mẹ giúp anh."

Có được nhờ vả như vậy thì cô cũng không biết mình nên làm gì. Cô

im lặng gật đầu đáp lại anh trai rồi đuổi theo mẹ mình. Nhưng duy nhất một
điều cô tin chắc, đó là Fumiya cũng không sung sướng gì cho cam.

Ra đến hành lang, cô thấy bà Taeko đang chuẩn bị mở cửa ra vào, vì

thế cô cũng nhanh chóng đi lại giày.

Bước qua cánh cửa ra ngoài trời, bà Taeko đi xuống bậc thang, dừng

lại bên ngoài cổng, quay đầu nhìn lại căn nhà của con trai mình.

"Rút cục là sao vậy nhỉ, đầu óc nó có vấn đề gì à?"

"Có lẽ có ẩn tình gì đó."

"Ẩn tình gì mới được chứ?"

"Cái đó thì con không biết."

Sự tuyệt vọng hiện rõ trên gương mặt bà Taeko, bà lắc lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.