THÁNH GIÁ RỖNG - Trang 91

"Cô ấy tham gia những hoạt động đó à..."

Bản thân mình cũng mang nỗi đau khắc tâm can, vậy mà lại muốn trở

thành chỗ dựa cho người khác. Không, có lẽ chính vì Sayoko hiểu rõ nỗi
đau của cô vĩnh viễn không mất đi, vì thế cô muốn cùng chia sẻ đau thương
với người khác. Với cô, đó chính là tiến lên mà sống tiếp. Càng lúc,
Nakahara càng cảm thấy bản thân anh thật vô dụng.

"Chuyện này mẹ có nói với cảnh sát không ạ?"

"Tôi có nói." Bà gật gật đầu. "Nhưng tôi không nghĩ nó liên quan gì

đến chuyện này đâu. Con bé đã cố gắng như vậy, không có lý gì cần phải
giấu giếm cả."

Nếu vậy thì thanh tra Sayama cũng biết chuyện này. Không biết anh ta

nghĩ thế nào nhỉ.

"Cho con hỏi mẹ việc này được không ạ?" Nakahara cất lời. "Bức di

ảnh là chụp khi nào vậy ạ, cô ấy cười rất tươi trên bức ảnh."

"Bức ảnh đó à?" Bà Satoe nhíu mày lộ ra nếp nhăn mang vẻ khắc khổ.

"Thực tình tôi không dám nói chuyện này với ai, bức ảnh đó chụp ở tòa án
khi tòa tuyên bố bản án tử hình. Lúc ấy, con bé tham gia tình nguyện hỗ trợ
một gia đình nạn nhân... Anh thấy nực cười không, con bé lại cười khi ai đó
bị phán quyết án tử."

Nakahara cúi gằm mặt, hối hận vì chuyện đã hỏi.

Sau khi chào tạm biệt bà Satoe, anh đang định rời khỏi nhà tang lễ thì

một phụ nữ tiến lại chào anh. Đó là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, tóc
ngắn, khá điềm đạm.

"Anh là Nakahara phải không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.