THÁNH KHƯ - Trang 178

Một lúc sau, bon họ không còn nuốt nổi nữa, bụng căng phồng lên, như
muốn nứt ra, lúc này mới lưu luyến, quay trở về.

Lúc đi ra bên ngoài thạch động, so với lúc đi vào, Sở Phong có cảm giác như
đã cách một đời rồi. Rốt cuộc thì nơi lúc nãy là ở đâu thế?

Đột nhiên, đất rung núi chuyển, ngọn núi nhỏ chấn động mãnh liệt, bắt đầu
rạn nứt.

Hoàng Ngưu rống lớn, vung chân chạy như điên về phía chân núi.

Cơ thể Sở Phong đang nặng nề, bụng trương phồng lên nên di chuyển rất
khó khăn. Hắn nắm lấy hai cái sừng màu vàng của con nghé con, đặt mông
ngồi lên người nó.

Hoàng Ngưu quay lại nhìn hắn chằm chằm, nhưng mà lúc này lại không có
thời gian để nổi nóng, mấy lần nó nhảy dựng lên, muốn hất Sở Phong xuống
mà không được, đành phải tăng tốc chạy xuống núi.

Chương 31: Vật chất kì dị (2)

Sau khi bọn họ rời xa, ngọn núi nhỏ dần dần sụp đổ, sau một tiếng ầm rung
trời, nó vỡ vụn, hóa thành tro bụi bay đầy trời.

Suốt cả quá trình, sương trắng vẫn cuồn cuộn, nồng đậm không tan, nhìn cứ
như dòng sông chảy trên bầu trời. Qua một lúc lâu sau, mới phát tán ra bốn
phương tám hướng, trôi nổi trong trời đất.

Hoàng Ngưu bây giờ cũng quên mất việc phải tính sổ với Sở Phong, nó rụt
cổ, chờ một thời gian, đến khi chỗ đó tan thành mây khói không còn vết tích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.