Cứ như vậy chụp xuống, bao trùm cả người Sở Phong.
Cảnh tượng rất đáng sợ. Khí thể màu vàng đất lưu động, tràn ngập hơi thở
khủng bố.
Sở Phong cả kinh, rất nhanh tránh né, đồng thời suy nghĩ biện pháp. Quyền
pháp mà con nghé vàng dạy hắn còn chưa luyện thành. Hắn đành vận dụng
thủ pháp hô hấp đặc biệt, điều chỉnh sức mạnh của mình.
Trong khoảnh khắc, Sở Phong huy quyền. Hắn cảm thấy, sau khi phối hợp
với thủ pháp hô hấp đặc biệt này, lực đạo bản thân không ngừng tăng gấp
bội, nhịn không được mà nghênh kích.
Phụt!
Máu văng ra. Nắm đấm Sở Phong lập tức xuyên qua bàn tay to như cối xay
kia. Cảnh tượng kinh người, ngay cả hắn cũng bị chấn trụ.
"A......"
Tả Tuấn kêu lên thảm thiết, sắc mặt tái nhợt. Y lảo đảo rút lui, bàn tay
không ngừng nhỏ máu. Các khớp xương trong cơ thể y kêu lên rôm rốp,
hình như nhụt chí, cơ thể không ngừng thu nhỏ lại.
Không bao lâu sau, y đã trở lại chiều cao của người bình thường. Sương mù
màu vàng đất tan hết, cả người uể oải vô cùng, té trên mặt đất, không ngừng
kêu đau.
“Đây là sức mạnh của người phàm mà anh nhìn thấy đây. Cũng chẳng có gì
hơn.” Sở Phong đến gần, cúi đầu nhìn Tả Tuấn.
Trong lòng Tả Tuấn sợ hãi. Y biết mình đã sai một cách thái quá, đánh giá