THÁNH KHƯ - Trang 244

thực lực mạnh nhất trong đội ngũ của bọn họ.

Cô gái này, bất luận là vui vẻ hay tức giận, trên mặt thường xuyên nở nụ
cười, rất ít khi thay đổi.

“Anh có biết anh đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi không? Anh đã gặp chuyện
gì vậy?” Trong phòng, một chàng thanh niên khoảng hai lăm, hai sáu tuổi
lên tiếng. Làn da của hắn ta trắng nõn, ánh mắt dài nhỏ nhưng có thần, vừa
nhìn là biết đây là loại người khôn khéo.

“Anh Dạ.” Tả Tuấn nhận ra.

Hai người có thực lực mạnh nhất đều ở đây. Anh Dạ và Chúc Thanh Ngư
đều là người phụ trách đội ngũ.

Trong phòng còn có thêm vài người nữa, có người lưng mọc đôi cánh chim
màu vàng, có người mọc hai cái đầu, còn có người ngón tay chớp động màu
vàng sáng bóng.

Trong phòng đều là dị nhân. Bọn họ nhìn Tả Tuấn, chờ y lên tiếng.

“Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa.” Tả Tuấn nhớ lại, đầu y đau quá,
nghĩ không ra.

“Không phải chúng ta nhận lệnh đến núi Thái Hành tìm loại quả thần bí kia
sao? Tôi chỉ có thể nhớ được chuyện này, còn chuyện khác thì hỗn loạn
lắm.” Tả Tuấn nói, trên mặt đổ mồ hôi lạnh.

Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng phải cố hết sức, gương mặt của y lộ ra vẻ
đau đớn.

Mọi người ngạc nhiên, phát hiện y đã mất trí nhớ. Ngoại trừ những chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.