THÁNH KHƯ - Trang 267

Bởi vì nơi này rất yên tĩnh.

Nhưng con nghé vàng lại muốn hắn tiến về phía trước.

Sau đó không lâu, lông tơ Sở Phong dựng thẳng hết lên. Hắn nhìn thấy một
con hổ trắng như tuyết, ngay cả vằn cũng không có, có thể nhảy vọt đến sáu
thước, móng vuốt sắc bén, lóe ra hàn quang.

“Nó không phải hổ.”

Bởi vì nó có đến ba cái đuôi. Mỗi cái đều sáng bóng trong suốt, nhẹ nhàng
đong đưa, ngay cả nham thạch cũng bị quất nát.

Con nghé vàng lại viết chữ xuống đất, nói cho Sở Phong biết, hôm nay nó
muốn ăn con hổ này.

Sở Phong mở to hai mắt. Đây là một con mãnh thú rất lớn, chẳng lẽ hắn phải
săn giết nó?

Chính là nó.

Con nghé vàng xác định, trịnh trọng gật đầu, nói cho hắn biết cách săn giết,
từ đó luyện quyền.

Phía trước khá trống trải, không có cỏ cây, mặt đất khô cứng, trên vách núi
đá còn có hang động, hiển nhiên là sào huyệt của con quái vật này.

Phía sau, con quái vật dài đến năm sáu thước này nhướng mắt, quay lại nhìn,
cảm nhận được người lạ xâm nhập.

Rống! Nó rống to một tiếng, đất núi rung chuyển. Con quái vật hóa thành
một luồng bạch quang, trong nháy mắt chồm tới, thật sự quá nhanh, đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.