THÁNH KHƯ - Trang 302

"Cô quá lo xa, tôi chỉ có vài chuyện muốn nói thẳng với cô ấy mà thôi." Sở
Phong vẫn bình thản như trước.

"Có một số việc đừng nên dây dưa, không có kết quả, tôi nói vậy cậu có hiểu
chưa? Cái gỉ cũng phải rõ ràng rạch ròi, sống cho thật tốt ở trấn Thanh
Dương, nơi đó mới thích hợp với cậu." Giọng nói của cô ta hiện ra chút đạm
bạc, hiển nhiên, cô ta đã mất hết kiên nhẫn, không nói năng uyển chuyển gì
nữa.

"Xem ra, hiểu lầm đã sâu." Sở Phong ăn nói ngắn gọn, tuy bảo như thế,
nhưng hắn cũng không có ý giải thích.

"Không có gì hiểu lầm cả, sau này cậu đừng đến quấy rầy Nặc Y nữa, cô ấy
có cuộc sống của mình, cậu cũng có mảnh trời riêng, cậu thuộc về một thế
giới giác, tự giải quyết cho tốt! Nếu cố tình bám lấy, rất có thể sẽ xuất hiện
chuyện gì đó không thể đoán trước, có lẽ bây giờ cậu còn không rõ, nhưng
tôi nghĩ cậu sẽ biết được nhanh thôi." Giọng của cô ta trở nên lạnh buốt.

Sở Phong nghe thế thì trong lòng hơi giật mình, nhưng hắn làm như không
chút để ý, nói: "Kỳ thật, cô thật sự đã nghĩ nhiều quá rồi, tôi tìm Nặc Y chỉ
vì muốn nói cho cô ấy biết một việc kỳ quái mà thôi."

"Hả, chuyện gì, cậu có thể nói với ta, tôi sẽ truyền lời lại cho cô ấy." Người
phụ nữ kia hình như cũng hơi bất ngờ.

"Hôm nay, một con dơi rất lớn rơi xuống ngoài sân nhà tôi, cả người nó bê
bết máu me." Nói tới đây, hắn im lặng lại, vảnh tai chú ý nghe phản ứng đầu
bên kia.

Quả nhiên, người phụ nữ kia hình như đã giật mình, cứ như ngồi bật dậy
khỏi giường, vả lại còn lập tức im lặng đi, không còn cất lên tiếng nói nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.