THÁNH KHƯ - Trang 313

Sáng sớm hôm sau, Sở Phong đón ánh bình minh mà thức dậy, cứ mỗi buổi
sáng và tối, hắn đều phải tiến hành phương pháp hô hấp đặc biệt, bởi vì hắn
biết, phương pháp này còn quan trọng hơn cả Ngưu Ma Quyền.

Có thể nhìn thấy dấu vết trên người con nghé vàng, con hàng kia dù lười
nhác đến mức nào thì cũng không ngừng thực hiện phương pháp hô hấp này
hằng ngày, nó chưa gián đoạn lần nào cả.

Ngay cả Đại Lực Ngưu Ma Quyền của tộc nó mà còn chưa thấy nó luyện tập
chăm chỉ đến thế.

Ăn xong bữa sáng, Sở Phong kêu con nghé vàng lại mà nói: "Đi, chúng ta
vào núi."

"Ụm bò!"

Con nghé vàng viết chữ lên mặt đất, hỏi hắn lại có người đến thì phải làm
sao?

"Mục tiêu của bọn chúng là tao và những dị nhân mất tích, mà cả hai đều
không ở đây, vậy thì làm gì được?" Sở Phong cười cười, chả lo lắng chút
nào cả.

Những người đó cứ lén lén lút lút không dám công khai, muốn khử hắn mà
vẫn phải sắp xếp cho ra cảnh tượng như mất mạng ngoài ý muốn, nếu hắn
không có mặt ở đây thì cũng không xảy ra chuyện gì.

"Quên đi, để cho bọn chúng đỡ vất vả, thôi thì để lại miếng giấy nhắn đi."

Sở Phong lấy ra một trang giấy, rồi viết chữ thật to lên đó, sau đó dán lên
cánh cửa, những người đó luôn không biết kiêng nể gì, cứ coi chỗ của hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.