THÁNH KHƯ - Trang 353

người này muốn đẩy Sở Phong vào chỗ chết. Người nhiều như vậy, làm sao
mà xử lý đây?

Sau đó Sở Phong nói một câu khiến cho gã phải run rẩy.

“Còn không qua hỗ trợ. Mau giúp tôi ném hết bọn họ vào núi lớn Hồng
Hoang đi.” Sở Phong nói với Hoàng Ngưu và Chu Toàn.

Chu Toàn nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Ném hết vào?”

“Chẳng lẽ còn giữ lại bọn họ để lần sau bọn họ đến giết tôi sao?” Sở Phong
vừa nói chuyện vừa tìm dây leo, trói chặt đám người đang bất tỉnh nhân sự.

Khu vực này rất yên tĩnh.

Nhưng chỗ sâu trong núi lớn Hồng Hoang, tiếng thú gào không ngừng.

“Mấy thứ này phải làm sao bây giờ?” Chu Toàn chỉ vào đám hỏa tiễn.

“Trước giấu đi, chúng có tác dụng lớn đối với tôi.” Sở Phong nói, ánh mắt
chớp động thần mang. Hắn đã động sát ý.

Cuối cùng, bọn họ theo đường cũ mà về, đầu tiên đưa Chu Toàn sắc mặt
trắng bệch đang chóng mặt về lại huyện thành.

“Mấy ngày tới, cậu ở nhà ổn định tâm trạng, đừng đi đâu cả, cũng đừng tìm
tôi.” Sở Phong căn dặn.

Chu Toàn vội gật đầu. Gã thật sự muốn yên tĩnh một khoảng thời gian. Hôm
nay đối với gã mà nói, thật sự kích thích quá lớn.

Buổi chiều, Sở Phong yên lặng đọc sách. Trong lúc đó, điện thoại reo lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.