THÁNH KHƯ - Trang 354

mấy lần, nhưng hắn không để ý.

Sau khi xem sách xong, hắn lôi tấm bản đồ trải rộng ra bàn, nghiên cứu tỉ
mỉ. Đây là tấm bản đồ ghi lại từ tấm bản đồ lục được trên người Tả Tuấn.

“Hoàng Ngưu, ngày mai chúng ta vào núi một lần, tao hái quả cho mày ăn.”
Sở Phong nói với Hoàng Ngưu.

Không bao lâu sau, điện thoại lại vang lên, vẫn là người kia. Suốt cả buổi
chiều vẫn là cô ta gọi.

Sở Phong ngáp một cái, cảm giác có chút buồn ngủ, lúc này mới cầm điện
thoại nhấn nút nghe.

“Sở Phong.” Bên kia vang lên một giọng nữ.

“Là tôi.”

Nghe được lời đáp lại, cô gái vừa thất vọng vừa sợ. Bởi vì hắn vẫn bình yên
ở núi Thái Hành Sơn, còn đội ngũ của cô ta thì mất liên lạc.

Đây cũng không phải việc nhỏ. Cô ta lo lắng, không muốn gánh trách
nhiệm.

“Chuyện gì?” Sở Phong hỏi, hỏi là cô gái kia. Đây không phải là Lâm Nặc
Y.

“Hôm nay có phải có người đến chỗ cậu, mang dị nhân bị thương đi rồi
không?” Cô gái tận lực trấn định, hỏi một câu.

“Bọn họ giống như từ trên trời giáng xuống, thiếu chút nữa ngã chết trước
cửa nhà tôi, máu me khắp người...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.