THÁNH KHƯ - Trang 412

Trong nháy mắt đã có sáu bảy thi thể bị tách rời.

Khí đã tuyệt. Những người đầu đã rơi xuống đất mất mạng, hắn còn bổ thêm
một kiếm. Nếu đã ra tay, nhất định phải giết cho triệt để, không lưu lại hậu
hoạn gì.

“Mày thật sự quá ác độc.”

Có một người mở to mắt. Mặc dù hai mắt vô thần, lung la lung lay, nhưng gã
đã khôi phục được mấy phần thần trí, vừa kinh vừa sợ.

“Ác độc bằng các người không? Nhiều người như vậy đến giết tôi, còn
mang theo đủ loại vũ khí nóng hạng nặng. Nếu đổi lại là người khác đã sớm
chết rồi.” Sở Phong lãnh đạm đáp lại.

“Giết.”

Người này rống to một tiếng. Mặc dù con ngươi hơi giãn ra, nhưng vẫn giãy
dụa, vẫn bạo phát như cũ, muốn phóng đến chỗ Sở Phong liều mạng với
hắn.

Không phải gã hung hãn không sợ chết mà là gã biết, nếu không phản kích,
nhất định sẽ phải chết. Chỉ có liều mạng mới có hy vọng sống tiếp.

Một khắc này, ngoài thân của gã như hóa đá, cả người chẳng khác nào tượng
đá, nhưng động tác không chậm. Oành một tiếng, đại địa mà gã giẫm lên
đều rung chuyển, vô cùng kinh khủng. Gã mang theo sương mù màu vàng
đất, nâng quyền đánh về phía trước.

Nơi gã đi qua, rất nhiều vật thể hóa thành đá.

Sở Phong âm thầm kinh hãi. Hắn đã sớm chú ý tên dị nhân này. Trước đó,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.