THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 139

“Bố mẹ thời đó không thể nói là theo đuổi hay không theo đuổi được,

chỉ cần người khác giới thiệu là có thể hẹn hò như lẽ thường.” Bà Tiết
Phượng Minh lắc đầu thở dài: “Lần duy nhất ông ấy tặng mẹ hoa là hoa
hồng cắt trộm của bà nội con, lấy giấy báo cũ gói chặt, tặng mẹ mà cứ như
đi ăn trộm, mẹ mở ra nhìn, toàn bộ cánh hoa đã bị nát hết rồi.”

Vương Xán bất giác nhớ lại lần đầu tiên cô được nhận hoa. Đó là khi

cô và Hoàng Hiểu Thành lần đầu tiên cũng là lần duy nhất đón ngày lễ tình
nhân. Hoàng Hiểu Thành đưa bó hoa cho cô. Lúc đó, cô vui như mở cờ
trong bụng. Nghĩ đến đây, cô không giấu được nỗi buồn.

“Bà xã, năm đó tôi đem hoa tặng bà đã là rất giỏi rồi đấy.”

“Đúng vậy, tôi thấy thế là đủ rồi.”

Ông Vương Thao đã quen các kiểu nũng nịu của vợ, cười nói: “Được,

mai tôi sẽ làm theo, đi mua một bó hoa, mặc kệ chuyện có mất mặt hay
không, đem đến trường tặng bà, để xem đồng nghiệp của bà nói gì.”

Bà Tiết Phượng Minh trừng mắt quở trách: “Ông tặng á? Ông dám

tặng thì tôi cũng dám nhận.”

Ông Vương Thao không thể không giơ tay đầu hàng: “Bà xã, nhìn bà

vẫn rất trẻ, vẫn còn duyên dáng lắm, nhận một bó hoa vốn cũng chỉ là
chuyện bình thường thôi mà. Nhưng chồng bà đầu hai thứ tóc, cái bụng phì
ra rồi mà còn cầm hoa đi trên phố, nhất định sẽ bị người ta nói không đứng
đắn, thế thì thật là mất mặt.”

Vương Xán mặc dù lòng đầy tâm sự cũng không nhịn được cười. Bà

Tiết Phượng Minh cắm hoa xong, quay người hỏi Vương Xán: “Các con
tiến triển đến bước nào rồi?”

Mặc dù hiểu ý mẹ nhưng Vương Xán vẫn cứng lưỡi cứng miệng, nhất

thời không nói được câu nào. Ông Vương Thao vội vàng giải vây: “Được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.