THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 138

thường, em sẽ trân trọng tấm lòng bác ái của anh, sẽ ghi nhận sự tốt bụng
của anh. Nhưng là bạn gái anh, em không thể không nói, em không muốn
miễn cưỡng chia sẻ tình yêu với người khác, em không muốn khi yêu mà
phải giữ cảnh giác, lúc nào cũng sẵn sàng tâm lý bị làm phiền.”

“Anh nói những điều này không phải để bắt em chấp nhận chuyện gì

cả, cũng không bắt em phải chia sẻ với ai. Đây không phải là cùng một loại
tình cảm. Vương Xán, xin em hãy tin anh, anh không phải kẻ tùy tiện nói
câu “anh yêu em” với bất kỳ người con gái nào.”

Ba chữ “Anh yêu em” phát ra từ miệng anh bỗng chốc làm trái tim

Vương Xán mềm nhũn, cô cúi đầu, tay tiếp tục vô thức vẽ lên tấm trải bàn
ô xanh.

“Anh đã lấy lại chìa khóa rồi, cũng trả Tiểu Na chìa khóa. Chuyện như

ngày hôm qua, anh bảo đảm không bao giờ xảy ra nữa.”

Giọng nói của Trần Hướng Viễn hơi mệt mỏi. Vương Xán nghe mà có

chút thương cảm. Cô đoán quá trình lấy và trả lại chìa khóa có lẽ không hề
dễ dàng: “Hướng Viễn, em không muốn vì anh thích em mà bắt anh phải
thay đổi bản thân. Những chuyện như vậy em cảm thấy không có chút ý
nghĩa nào cả. Nhưng em cũng không muốn v thích anh mà hạ thấp giới hạn
được, như vậy em sẽ coi thường chính mình.”

Trần Hướng Viễn lại nắm tay Vương Xán: Vương Xán, anh hiểu, anh

hiểu tất cả.”

Vương Xán ôm bó hoa bách hợp về nhà. Mắt bà Tiết Phượng Minh

sáng lên, bà vội đi tìm bình hoa: “Lần trước được nhận hoa, cũng là Tiểu
Xán tặng hoa cẩm chướng vào ngày của mẹ.”

“Sao mẹ lại nói vậy chứ? Con đoán trước đây khi bố theo đuổi mẹ

nhất định đã tặng hoa cho mẹ rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.