THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 159

Vương Xán lúng túng. Cô thầm nghĩ đã hứa với Hà Lệ Lệ là sẽ không

nhắc chuyện của cô ấy với Hoàng Hiểu Thành, nhưng Hoàng Hiểu Thành
vẫn như ngày xưa, nhìn có vẻ thờ ơ, nhưng thật ra lại vô cùng nhạy cảm.
Cô có muốn vòng vo với anh thì đúng là không dễ.

“Hà Lệ Lệ trước giờ rất thích anh.” Vương Xán quyết định nói hết:

“Đừng nói với em là anh không biết gì. Cô ấy nhất định đã từng tỏ tình với
anh.”

Hoàng Hiểu Thành cười ngượng nghịu: “Làm gì đến mức khoa trương

đến vậy chứ? Trước đây cô ấy chưa từng nói với anh. Đúng là anh không
biết. Anh nói với em từ lâu rồi mà, anh và Hà Lệ Lệ chỉ là hàng xóm, là bạn
học từ mẫu giáo, ngủ thì cùng lắm là ngủ ở hai chiếc giường nhỏ cạnh
nhau, khủng khiếp hơn thì là lúc đó đi chung một nhà vệ sinh. Thế đã đủ
triệt để xóa đi tất cả những ý nghĩ tốt đẹp trong anh rồi.”

Vương Xán nghĩ lại những nhà vệ sinh không phân biệt giới tính hồi

học mẫu giáo, cũng không nhịn được cười, lém lỉnh hỏi anh: “Hai người đã
từng nhìn trộm của nhau chưa?”

Hoàng Hiểu Thành vốn không bị làm cho khó xử: “Có vẻ em đã nhìn

trộm của nhiều bạn khác rồi?”

“Này anh, hiếu kì nhìn những người có cấu tạo không giống mình là

chuyện bình thường mà.”

“Anh chịu thua em, đến chuyện nhìn trộm của người khác mà em cũng

đem ra nói một cách lý trực khí tráng (có lý chẳng sợ) như vậy.”

“Thế gọi là quang minh lỗi lạc nhé.” Vừa nói dứt lời, Vương Xán phát

hiện vừa rồi cô cười nói hơi quá thân mật, có gì đó rất giống với hai năm
trước khi hai người còn bên nhau. Cô vội kéo câu chuyện vào chủ đề trước:
“Em luôn cảm thấy rằng, một người không thể không cảm nhận được tình
cảm của một người khác, trừ khi cố ý không để ý.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.