THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 157

“Anh không có sở thích ngắm phong cảnh lắm. Nhưng cuộc sống của

người dân Hàng Châu đúng là rất tốt. Đối tác đó của anh là một kiểu mẫu
điển hình. Vẫn chưa đến mùa hè mà anh ta đã nói với anh là đợi đến mùa
thu sẽ dẫn anh đến Mãn Giác Long ngắm hoa uống trà. Đến lúc đó anh mới
biết thế nào là thưởng thức. Thật ra uống trà ở đâu chẳng qua cũng chỉ là
một cốc trà, ăn cơm ở đâu cũng là một bát cơm thôi mà.”

Vương Xán không đồng ý nói: “Làm sao có thể nói chúng giống nhau

được. Ở những địa điểm khác nhau, với những người khác nhau đều có
những cảm nhận không giống nhau.”

Hoàng Hiểu Thành hình như nghĩ ra điều gì đó, cười nói: “Rất có lý!

Thảo nào anh luôn nhớ đến quán mì ống đối diện trường em.”

Vương Xán lúc đầu sững người nhưng rồi cũng hiểu anh muốn nói gì.

Hai người trước đây đều là sinh viên, tiền cũng không dư dả lắm. Cô phải
chiều theo khẩu vị của Hoàng Hiểu Thành, địa điểm cô thường xuyên ăn
cùng Hoàng Hiểu Thành là món mì ống ở quán của người Lán Châu, mở
đối diện cổng số hai trường cô.

Vương Xán vội chuyển chủ để: “Nghe nói mùa hè ở Hàng Châu cũng

rất nóng.”

“Ở đó không nóng bằng một phần của Ấn Độ, nếu em từng trải qua

mùa hè ở đó thì đây cũng chỉ là chuyện nhỏ.”

Vương Xán nói một cách ngưỡng mộ: “Có cơ hội ra nước ngoài công

tác, anh giỏi thật đấy! Ở toà soạn em chỉ có phóng viên thể thao mới có
nhiều cơ hội. Em đi làm hơn hai năm rồi, chỉ đi công tác ở mấy thành phố
trong tỉnh mà thôi.”

Hoàng Hiểu Thành cười nói: “Bọn anh đi công tác đều là đến hiện

trường kiểm tra tiến độ công trình, giải quyết những vấn đề kĩ thuật. Có lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.