THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 180

Ngô Tranh mà để bọc chiếc máy ảnh giá trị không nhỏ của anh rồi cẩn thận
cho vào ba lô chng thấm nước.

Ngô Tranh nhìn mà vừa tức giận vừa thấy buồn cười, cô lấy tay vắt

nước ở mái tóc dài, cười nói với Vương Xán: “Cuối cùng thì chỉ có Hướng
Viễn cẩn thận, cô đã thấy Lưu Hạo nhà tôi chưa? Ở bên ngoài thì máy ảnh
quý giá nhất, còn ở nhà thì là dàn loa. Cho dù là ở đâu thì cùng lắm tôi
cũng chỉ xếp thứ hai mà thôi.”

Vương Xán cười vui vẻ, Lưu Hạo tự ngụy biện cho mình: “Đàn ông

luôn có sở thích mới không nhạt nhẽo. Nếu đem so sánh, nó còn tốt hơn là
uống rượu cờ bạc ý chứ.”

Họ ngồi ở đó ăn đồ khô. Mưa càng lúc càng lớn kèm theo cả tiếng sấm

chớp, rợp trời kín đất, không có dấu hiệu ngừng lại. Họ liên lạc với ban
quản lí khu thăm quan, bên đó đề nghị họ lập tức xuống núi tránh trường
hợp trơn trượt hoặc lở đất. Họ bàn bạc một chút rồi đành đội mưa leo
xuống.

Đoạn đường xa, đi trong mưa còn khó khăn hơn lúc leo lên, mưa lớn

làm tầm nhìn mờ ảo, đường núi lầy lội, nước mưa chảy thành từng vũng chỉ
còn cách lội nước để đi. Nếu không cẩn thận, bị té ngã là điều không tránh
khỏi. Vương Xán không có kinh nghiệm dã ngoại, đi đôi giày thể thao
Converse cũng không phù hợp với con đường này, bị ngã vô cùng thảm hại.
Nhưng bản tính cô vốn lạc quan, lại thấy đây là một trải nghiệm hiếm có.
Sau khi Trần Hướng Viễn nâng cô dậy, mặc dù người đầy bùn đất nhưng
vẫn cười ha ha. Những người khác hình như được cô lây truyền cảm xúc,
cũng đều cười nói trên cả đoạn đường.

Xuống chân núi, họ lập tức về xe của mình thay quần áo.

Vương Xán nghĩ chỉ là ngủ ở ngoài một đêm mà thôi nên không hề

đem theo nhiều đồ. Không khí vùng núi rất ẩm ướt, quần áo tối qua thay ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.