THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 182

“Không sao, bật điều hòa một chút là khô ngay. Đi dã ngoại ngoài trời

thường xuyên gặp thường xuyên gặp trường hợp như vậy. Đây là lần đầu
tiên em đi mà không sợ hãi chút nào, thế là rất tốt.”

“Ở bên cạnh anh, em có gì phải sợ chứ?”

Trần Hướng Viễn ôm lấy cô, mỉm cười: “Vậy thì tốt, sau này anh sẽ

thường xuyên dẫn em ra ngoài chơi.”

Người tổ chức câu lạc bộ xe lão Đặng đã vui vẻ kêu gọi trên bộ đàm:

“Các vị đã thay quần áo chưa? Hay là nói, đã ăn đủ đậu phụ chưa?”

Tất cả mọi người đều cười lớn, một cô gái cười mắng: “Lão Đặng, anh

là một tên lưu manh.”

“Tôi không giữ khách, khách tự lo liệu, mau mau tập hợp thành đoàn,

đi theo người dẫn đoàn, chúng ta về thôi.”

Cả đoàn xe lên đường trở về. Lúc đầu, trời vẫn mưa lớn, thỉnh thoảng

có tiếng sấm vang lên. Nhưng sau khi đi được khoảng mười kilomet, trời
tạnh mưa, đường rất khô ráo, bầu trời chỉ thấy có chút âm u.

Trên đường về mọi người đều hơi mệt mỏi, không còn hứng thú như

lúc đầu, chỉ những người lái xe vẫn giữ trạng thái, thỉnh thoảng trao đổi với
nhau về đường đi. Vương Xán đã ngủ say, đến khi cô tỉnh lại thì xe đã vào
đến thành phố. Cô nhìn xung quanh phát hiện đoàn xe đã tách nhau, rồi cô
lại nhìn Trần Hướng Viễn, mặt anh đang nở nụ cười.

“Từ nhỏ em đã rất giỏi ngủ rồi.” Vương Xán kéo lại cổ áo T-shirt bị

lệch sang một bên, nghĩ đến trạng thái ngủ vừa rồi của mình chắc là chẳng
ra sao, cô bất giác đỏ mặt, cố gắng trấn tĩnh giải thích.

“Anh biết rồi. Em đói không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.