cục biết được thân thế thật sự của mình.
Thì ra hắn chẳng qua chỉ là một sản phẩm nhân bản vô tính.
Không có quyền lợi gì, chỉ là vật thí nghiệm cho việc cấy ghép nội tạng,
chẳng khác gì chuột bạch được nuôi dưỡng trong phòng thí nghiệm là
mấy, bất kì bác sĩ nào cũng có thể dùng dao phẫu thuật mổ xẻ cơ thể
hắn, lấy nội tạng ra rồi nghiên cứu.
Cảnh cuối trong phim là hình ảnh hai nam chính mặt đối mặt,
khoé môi Kha Ân mang nét cười, đứng cạnh bàn thí nghiệm, tiêm
thuốc mê trong suốt vào mạch máu Tiểu Thất, thấp giọng nói: “Cậu là
do tự tay tôi chế tạo, cũng tự tay tôi sẽ huỷ diệt”.
Dòng thuốc lạnh như băng chảy vào cơ thể, bờ môi Tiểu Thất
nhanh chóng mất đi huyết sắc, yết hầu trượt lên trượt xuống gấp gáp,
âm thanh vì nghẹn ngào mà trở nên mơ hồ không rõ, “Nhiều năm như
vậy… Tôi vẫn luôn… vào… sinh ra tử vì anh… Anh… có từng… đối
với tôi…”
“Không có”. Bác sĩ Kha Ân lạnh lùng cắt đứt lời hắn, “Ngay từ
đầu mục đích tôi tạo ra cậu chỉ là để cấy ghép nội tạng cho nó. Đây là
sứ mệnh, cũng là ý nghĩa tồn tại của cậu”.
Tiểu Thất ngẩn người, đôi môi giãn ra thành nụ cười khổ sở:
“Tôi hiểu rồi”.
Trong khoảnh khắc đôi mắt nhắm lại, một giọt nước mắt trong
suốt lăn xuống từ khoé mi.
Cảnh phim đột nhiên chiếu lại những mẩu sinh hoạt từ nhỏ
đến lớn của người nhân bản đáng thương cùng vị bác sĩ này, đã từng
là những hình ảnh ngọt ngào ấm áp đến tận tâm can nhưng giờ xem lại
chỉ thấy đầy mỉa mai châm chọc.