THÁNH TÔNG DI THẢO - Trang 290

không mông quạnh, không một bóng người, bèn dụ dỗ anh lên thuyền.
Trước đó, tôi đã giao hẹn với A Thành rằng tất cả những đồ vật tư trang
trên người Chu Nguyên Diệu đều phải trao hết cho tôi. Bấy giờ có một
người ăn mày ốm sắp chết nằm bên đường, tôi bàn với A Thành là lấy áo
quần của Chu Nguyên Diệu mặc cho người kia rồi buộc thêm hòn đã vào
người hắn ta trước khi đẩy xuống giếng. Đợi đến lúc thịt da trên mặt rữa nát
hết sẽ báo cho gia đình Chu Nguyên Diệu biết. Thấy quần áo của Nguyên
Diệu, họ không thể không tin. Nếu không làm như vậy, tất họ sẽ lùng sục
truy tìm không bỏ sót một nơi nào, ông làm sao yên mà đi được? A Thành
cho là phải, bèn đem tất cả các vật trên người Chu Nguyên Diệu đưa hết
cho tôi và trả ba mươi lạng bạc cho vụ bán người này. Sau đó A Thành cho
thuyền rời bến căng buồm ra khơi. Tôi tiếc chiếc vòng ngọc không nỡ vứt
xuống giếng, nên giữ lại trong nhà. Sự thực xảy ra là như vậy.

Truyện đư.ợc. bi.ên tập tại iread.vn.

Dương Quận thú nói:

- Ngươi mới hơn hai mươi tuổi đầu, tất nhiên không thể nghĩ ra được

mưu kế đó. Vả lại một mình ngươi không thể làm được từng nấy việc.
Ngươi không thể che mắt ta được đâu.

Du Lang bèn thú thực đã cùng cha mình đồng mưu. Dương Quận thú

lại hỏi về việc Anh Tú. Cha con Du Lang dập đầu lạy, cố biện bạch là
không hay biết gì. Nhưng cũng đoán là không chừng người Hoa kia đã bắt
đi. Dương Quận thú cũng không tra xét gì thêm nữa, vì quạ đã báo lại
những lời chim nghe được trên nóc nhà hợp với những điều Du Lang thú
nhận. Dương Quận thú cho là chúng không còn giấu giếm gì nữa, bèn tống
giam và phóng thích chàng họ Trương về nhà. Chàng họ Trương cảm ơn
mãi công đức của Dương Quận thú. Sau chàng họ Trương chết được làm
thiện sĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.