THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 129

âm thầm tự nhắc nhở chính mình, lần này muôn vàn lần không thể hành
động theo cảm tính.

Sau khi đi sâu vào trong thêm một lúc, chúng tôi đã tới một khoảng

đất đất trống bị đốt trụi. Đập vào mắt là hai tên mặc đồ đen đã bị hành hạ
đến mức hấp hối, đang quắp người lại trên mặt đất, toàn thân be bét máu
thịt, không có chỗ nào còn lành lặn. Vương Phổ Nguyên thì đang cầm chén
trà, ngồi dưới một cái lọng phật vàng, đứng đằng sau là hai kẻ bảo vệ. Còn
thằng cháu Ma Cô Trẻ, lúc này đang đứng ở bên cạnh. Nhìn thấy chúng tôi
tới, gã không dám mở miệng nói câu gì, chỉ giơ ngón tay thối về phía hai
thằng.

Cảnh này rõ ràng là người nhà họ Vương đang thi hành gia pháp,

chẳng hiểu nổi hai kẻ mặc đồ đen kia đã vi phạm điều cấm nào mà lại bị
trừng phạt nặng như thế. Khó hiểu nhất là Vương Phổ Nguyên bắt chúng
tôi tới đây để làm gì.

"Hồ Bát Nhất," Vương Phổ Nguyên nhấp một hớp trà, sau đó gằn

giọng nói ra tên tôi từng chữ một, "Cậu có quen biết hai người kia không?"

Tôi lắc đầu, trong lòng thầm nhủ đùa chắc. Hai tên này bị các vị đánh

sưng vù cả mặt như Trư Bát Giới. Đừng có nói là tôi, ngay cả mẹ ruột
chúng đến, có lẽ cũng thể không nhận ra được nữa là.

Vương Phổ Nguyên đặt tách trà xuống, hỏi tiếp: "Có biết vì sao lại

đưa các cậu đến đây không?"

Tôi đáp: "Cụ đưa chúng tôi đến đây, khẳng định không phải là để uống

trà. Hai vị đang nằm trên mặt đất kia, chúng tôi chẳng hề quen biết. Nếu có
gì muốn nói, cụ tốt nhất cứ nói thẳng tuột ra."

Vương Phổ Nguyên đứng lên, đi đến bên cạnh hai kẻ mặc đồ đen, nói

với bọn chúng: "Hai người kia, các ngươi đã từng gặp chưa?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.