THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 149

"Người thanh niên mà anh nhắc đến, cái vị ông chủ đã tìm đến anh mà anh
vừa nói lúc nãy ấy, ngoại hình của hắn ta ra sao?"

Tưởng Bình sợ lại bị tôi túm chặt, vội vàng trả lời: "Cao lêu nghêu,

trông chẳng giống ai, nhưng giọng nói của hắn lại khá trầm, luôn đeo khăn
quàng cổ." Gã vừa dứt lời, Vương Phổ Nguyên đã mỉm cười hỏi tôi: "Giờ
cậu đã hiểu rồi chứ?"

Người Tưởng Bình nhắc đến chính là kẻ đầu sỏ trong vụ âm mưu sát

hại ông cụ Tang ngày trước, Cây Sào. Trong khoảnh khắc, tất cả manh mối
đã ráp lại với nhau. Tôi gấp rút hỏi Vương Phổ Nguyên: "Nếu đúng thật là
hắn, vậy tại sao hắn lại không bao giờ có ý định lấy chiếc nhẫn tôi mà đang
cầm?"

Vương Phổ Nguyên không trả lời câu hỏi của tôi, mà chỉ lấy một tờ

bản sao từ trong ngăn kéo bàn ra, rồi nói: "Trước tiên cậu cứ xem qua thứ
này, sau đó tự mình suy ngẫm xem tại sao."

Tôi cầm lấy tờ bản sao, xem đi xem lại mấy lần. Chỉ thấy được đó là

một bản vẽ hình núi non sông ngòi, còn có một vài ký hiệu kỳ lạ, nhìn có
vẻ giống như một tấm bản đồ. Tưởng Bình sán lại để xem, vừa nhìn vào đã
ngã xụi lơ xuống đất: "Cái gì, sao tấm bản đồ này vẫn còn ở chỗ cụ thế
này?"

Vương Phổ Nguyên gằn giọng nói: "Bản các ngươi đã trộm mất đương

nhiên là bản gốc. Nhưng chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ tới, nó nằm
trong tay ta hơn bốn mươi năm, lẽ nào ta không sao chép ra vài bản để
phòng ngừa hay sao?"

Tôi nhìn tấm bản đồ sao chép, lập tức hiểu ra. Nếu Vương Phổ

Nguyên có bản đồ sao chép, vậy thì một kẻ lòng dạ thâm sâu như Cây Sào,
đi theo ông cụ Tang nhiều năm như vậy, lẽ nào lại không làm ra một chiếc
nhẫn rập khuôn theo mô hình của chiếc nhẫn bằng Ngọc Phỉ Thúy? Hắn đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.