THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 178

Lúc này Tần bốn mắt đã vọt vào trong đám đông, vẫy tay rối rít, gọi

tôi: "Lão Hồ, chạy mau. Người bọn chúng muốn bắt chính là cô gái này!"

Nghe xong, Tuyền béo kích động còn hơn cả tôi lúc nãy, thiếu chút

nữa là nhảy dựng lên: "ĐM, cái đám khỉ da đỏ này có còn biết xấu hổ hay
không? Một đám đàn ông bắt nạt một cô gái nhỏ. Có chuyện mẹ gì đang
xảy ra thế này. Lão Hồ, cậu đỡ cô ta một chút, cái đám loi choi này cứ giao
cho tớ xử lý."

Tôi đá văng một tên đội nón lá xông về phía mình, giao cô thiếu nữ

vào tay Tần bốn mắt, giục anh ta và Ma Cô Trẻ mang người chạy trước, sau
đó quay lại bảo với Tuyền béo: "Đừng có khùng nữa! Toan tính nhỏ nhặt
của cậu, tớ còn lạ gì nữa. Thực ra là do mông bị đập trúng vài cú, trong
lòng không nhịn nổi, muốn trả đũa một chút. Tớ hiểu mà, không có việc gì.
Nào, hai anh em chúng ta cùng xông lên." Nói xong, tôi và Tuyền béo rống
lên một tiếng hào hùng vang vọng cả đất trời. Đám người Anh-điêng có
mặt ở đó đều bị tiếng hét của chúng tôi làm chấn động đờ người ra, lập tức
không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tôi thấy vừa đúng lúc, hét to một
tiếng:

"Chạy!"

Tôi hét xong, hai thằng vung chân đá văng, gạt ngã một loạt ma men,

cướp đường mà chạy.

Tục ngữ nói rất chính xác, cường long khó áp địa đầu xà, huống chi

bọn chúng lại còn là rắn chuột một ổ, chúng tôi sính anh hùng ở lại có khác
gì tự tìm đường chết. Làm anh hùng, thỉnh thoảng thực hiện thì còn được,
nhưng biến hành động đó thành thường xuyên thì không khôn ngoan một
chút nào. Chúng tôi vừa ra khỏi quán rượu, lập tức bị nắng chiều làm cho
lóa mắt mất một thoáng. Ngay sau đó, phía sau chợt vang lên vài tiếng súng
đinh tai. Tôi nhận thấy tình hình bất ổn, đám người kia làm lớn chuyện thật
rồi, không dám chần chừ lấy một giây, hận không thể dùng cả bốn tay chân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.