THÁNH TUYỀN TẦM TUNG - Trang 262

định muốn vây chặt chúng ta, đợi đến khi chúng ta kiệt quệ cả tinh thần lẫn
thể xác sẽ tự sụp đổ.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Cậu ấm Vương ôm Đầu Trọc, giọng nói

đã bắt đầu tỏ ra tuyệt vọng, "Chúng ta buộc phải chờ chết ở chỗ này hay
sao?"

Tôi đáp: "Trời sẽ không tuyệt đường người! Không biết đợt tấn công

tiếp theo sẽ diễn ra vào lúc nào, chúng ta phải tranh thủ nghỉ ngơi, giữ vững
tinh thần thì mới chiến đấu với đám mọi rợ này được. Tuy nhiên, hiện giờ
còn một việc khẩn cấp cần xử lý cho xong mới được, cô nói có đúng
không, cô Lâm?"

Lâm Phương thản nhiên nhún vai một cái, rồi ngồi phệt xuống mặt đất

lổn nhổn xương cốt lẫn đá vụn: "Tôi và Đầu Trọc đích xác là từng đã gặp
nhau một lần, có lẽ cậu cả nhà Vương không nhớ. Ba năm trước, vào dịp tổ
chức tiệc thường niên của thương hội, tôi và ông chủ của mình đã cùng
tham gia bữa tiệc của nhà họ vương."

Vương Thanh Chính dường như mới lần đầu tiên nghe nói đến chuyện

này, ngắm đi nghía lại Lâm Phương, cuối cùng lắc đầu: "Tôi không nhớ ra
cô."

"Nhà họ Vương tổ chức hoành tráng đến cỡ nào cơ chứ, cậu cả không

nhớ ra tôi là điều hết sức bình thường. Tuy nhiên, cái viên bảo vệ của cậu
mắc bệnh đa nghi quá nặng. Lão bảo rằng tôi cố ý trà trộn vào đội ngũ các
vị để phá hoại. Hừ! Ngây thơ!"

Với sức ảnh hưởng của nhà họ Vương trong vòng tròn người Hoa,

khách quý tham gia bữa tiệc thường niên của thương hội đương nhiên bao
gồm tinh anh của đủ mọi giới. Lâm Phương có thể độc lập dẫn đội xâm
nhập rừng Amazon, năng lực chuyên môn trong lĩnh vực của cô ta nhất
định không có gì đáng phải bàn cãi, năm ấy nhận được lời mời của Vương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.